Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 220: Chương 220: Có việc giấu diếm lẫn nhau




Cả đêm điên cuồng đổi lấy kết quả mỹ nhân nằm liệt trên giường, Bối Nhi thật sự bị nam nhân không hề cố kỵ gì khiến nàng tức điên rồi, chỉ bởi vì tâm tư nho nhỏ kia của hắn mà hắn lại ở trên ghế của đế vương giao hoan một đêm. Cho dù trên mặt Mặc Khí luôn thể hiện rõ ràng sự lấy lòng cũng chưa thể làm Bối Nhi cho hắn một sắc mặt tốt.

Ba ngày không đánh, leo lên nóc nhà lật ngói! Nàng không nghĩ sau này lại điên cuồng như vậy nữa, tuy rằng nàng cũng hưởng thụ trong quá trình đó.

Bởi vì thân thể của các chủ Vọng Tinh Các không tốt, các đại thần cùng nhau thương lượng, đưa ra mấy nhiệm vụ khảo nghiệm những hoàng tử này, đương nhiên Mặc Khí không bị làm khó, dễ dàng đạt được vị trí đứng đầu.

Cũng không biết có phải trời cao cũng đang giúp Mặc Khí hay không? Lúc này Yến Quốc lại cho rằng thân thể quốc vương Mặc Quốc không tốt chính là một cơ hội tốt, quyết định tấn công Mặc Quốc.

Muốn nói người được chọn để xuất chinh, việc nhân đức không nhường ai, chính là Mặc Khí, bởi vì các loại nguyên nhân ngay cả các đại thần đứng ở phe những vị hoàng tử khác cũng không thể không thừa nhận ở trong chiến sự Mặc Khí là một tài năng. Nhưng mà các vị hoàng tử làm sao có thể cam tâm để Mặc Khí giành được vị trí đứng đầu, sôi nổi tỏ vẻ bọn họ cũng muốn dẫn binh đánh giặc.

Mặc Khí lạnh lùng nhìn các vị hoàng tử một người so với một người càng sục sôi, một người so với một người càng biết ăn nói, trong miệng kêu to bảo vệ quốc gia, trên thực tế bất quá chỉ vì muốn phân liệt binh quyền của hắn mà thôi.

Cuối cùng kết quả chính là quân lính vốn không nhiều lắm của Mặc Quốc bị chia thành nhiều phần rõ ràng như ban ngày, do vài vị hoàng tử dẫn dắt xuất chinh, chỉ còn một ít ở lại trấn thủ vương thành.

Chẳng qua đại quân xuất phát đã lâu, Mặc Khí lại thần không biết quỷ không hay đi vào Vọng Tinh Các.

“Tại sao chàng lại ở chỗ này?” Bối Nhi căng thẳng mím môi, che dấu sự vui mừng trong lòng. Bất quá nàng cũng chỉ là nữ tử bình thường, làm sao lại không vui khi nhìn thấy tình lang.

“Nhớ nàng.” Mặc Khí ôm thật chặt tiểu nhân nhi trong lòng, giống như ôm trân bảo.

“Hồ nháo! Không phải chàng đang hành quân đánh giặc sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, Bối Nhi vẫn không nghĩ ra một chiêu này của Mặc Khí rốt cuộc lại muốn giở trò gì.

“Nàng yên tâm, sẽ có người thay ta nhìn, không phải ở đó còn có mấy tên phế vật kia sao?” Lời này vừa nói ra, trong lòng Bối Nhi không khỏi yên lặng buồn thương thay mấy hoàng tử kia. Mặc Khí rõ ràng muốn bẫy mấy hoàng tử đáng thương kia, không chừng cơ hội để bọn họ còn sống trở về cũng không có.

“… Vậy chàng trở về làm gì?” Bối Nhi mới không tin người này vô duyên vô cớ trở về đâu.

“Ta không thể bởi vì nhớ nàng mới trở về được sao?” Mặc Khí hơi có chút dở khóc dở cười, thật ra hắn đúng là vì trước khi đi không yên lòng Bối Nhi mới trở về.

“...” Không tin.

Mặc Khí trở về ngoại trừ Bối Nhi không có người nào khác biết được, ban ngày hắn là tiểu thư đồng rất được tín nhiệm bên cạnh nàng, ban đêm lại thành phu quân của nàng, hai người ôm nhau ngủ. Mặc Khí còn thật sự thanh thản ổn định ở bên cạnh nàng, ở bên cạnh thật đúng là đơn thuần, hai người mười mấy ngày cũng không có một lần cá nước thân mật, nhiều nhất chính là bị Mặc Khí sờ tay, sờ khuôn mặt, ăn chút đậu hủ.

Nhưng mỗi đêm vật cứng đâm vào giữa đùi hoặc bụng nàng lại nói cho nàng biết, nam nhân không giống nàng vẫn tưởng, tu thân dưỡng tính như vậy. Rõ ràng rất muốn, vì sao một hai phải kìm nén chính mình?

Bối Nhi càng ngày càng cảm thấy Mặc Khí có việc gạt nàng nhưng cố tình nam nhân lại một giọt nước cũng không chảy ra ngoài, nàng chỉ nghi hoặc trong lòng, cũng không tiện hỏi ra miệng, cắn môi, trong lòng càng thêm khó chịu.

Mặc Khí không phải không biết nghi vấn trong lòng Bối Nhi, bất quá hắn vẫn chưa có ý định nói ra, còn về phần nguyên nhân chính là hắn không biết Bối Nhi có thể đồng ý hay không, vì vậy hắn tự chủ trương làm một việc tiền trảm hậu tấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.