Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 237: Chương 237: Đi gặp tra nam (đàn ông cặn bã)




Trần Nghị không biết, hai người đã sớm nhìn thấu tâm tư của anh ta, Hải Bối Nhi càng cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Hải Bối Nhi kết hôn với Trần Nghị đã được ba năm, cô cũng không biết người đàn ông này làm cách nào ngày ngày có thể ngụy trang được dáng vẻ thâm tình yêu cô tha thiết, hay là nói cô quá ngu ngốc, vẫn luôn không nhìn thấu sự giả dối của người đàn ông này.

Trên mặt cô giống như có chút buông lỏng. Cô nhìn trong mắt Trần Nghị càng ngày càng đắc ý, đến bây giờ người đàn ông này còn tưởng rằng anh ta có thể khống chế cô, vì vậy Hải Bối Nhi khống chế giọng nói của mình, có chút không xác định, nói: “Anh và... cô ấy, hiện tại như thế nào rồi?”

Trần Nghị nhanh chóng cầm tay Hải Bối Nhi giải thích: “Anh thật sự đã chia tay với cô ta, em phải tin tưởng anh!”

Mộ Lâm nhìn thấy, lại muốn xù lông, cô không dấu vết rút tay ra: “Anh và... cô ấy đã bao lâu rồi?”

Trần Nghị tự nhiên sẽ giải thích quan hệ của bọn họ cũng không được bao lâu, nghe nói là có một lần say rượu loạn tính, hơn nữa lần ở trong nhà cũng là Lâm Yên quyến rũ anh ta, bọn họ tổng cộng mới xảy ra quan hệ hai ba lần.

Những lời giải thích này khiến trong lòng Hải Bối Nhi liên tục cười lạnh, cô đã quyết tâm liều chết, tra xét hai người này.

Hải Bối Nhi và Lâm Yên là bạn thời đại học sau đó phát triển thành khuê mật mà Trần Nghị và Lâm Yên là bạn học thời cấp ba, hơn nữa hai người đã có quan hệ nam nữ từ lúc đó, còn Lâm Yên sau khi biết được gia thế nhà cô bất phàm đã dẫn cô đến kết bạn với Trần Nghị.

Lúc sau Lâm Yên ở bên cô thường xuyên khen Trần Nghị, bản thân điều kiện của Trần Nghị cũng không phải rất kém cỏi, miệng lưỡi lại trơn tru, Hải Bối Nhi đã ở cùng Trần Nghị, sau khi tốt nghiệp trực tiếp kết hôn.

Có thể nghĩ được hai người bọn họ mưu đồ bí mật đã bao lâu.

Nếu là Hải Bối Nhi lúc trước chắc chắn tin tưởng anh ta, nhưng hiện tại...

“Em có chút không xác định, anh... Anh để em từ từ suy nghĩ lại, để em tĩnh tâm mấy ngày đi... Em đi đây...” Cũng không đợi Trần Nghị trả lời, Hải Bối Nhi lập tức vội vàng rời đi.

Mộ Lâm vốn định đi theo Hải Bối Nhi, cùng nhau rời đi nhưng Trần Nghị nghe một cuộc điện thoại lại làm anh dừng lại.

Cuộc điện thoại tất nhiên là Lâm Yên gọi tới, dò hỏi Trần Nghị sự tình như thế nào.

“Yên tâm, cô ta tin, vẫn luôn ngu ngốc như vậy.”

Mộ Lâm cắn chặt môi, trong lòng lập tức dâng lên sự tức giận, không biết vì sao anh chỉ cảm thấy người đàn ông này thật chướng mắt.

Rõ ràng đã bá chiếm người phụ nữ tốt đẹp như vậy nhưng cố tình lại không quý trọng, còn muốn tính kế cô như thế.

Nếu như... Nếu như anh có thể quen biết Hải Bối Nhi sớm một chút thì tốt rồi, anh nhất định sẽ không làm Hải Bối Nhi chịu ủy khuất như thế này.

Anh cau mày đi ra cửa, trong lòng tính toán tìm người thu thập tên cặn bã này một chút, cho dù Hải Bối Nhi sẽ tức giận, anh cũng muốn ra khẩu ác khí này mới được.

Đặc biệt là anh ta còn chạm vào tay cô, hơn nữa những hai lần!

Hải Bối Nhi ngồi ở trong xe của Mộ Lâm, cầm khăn giấy xoa đôi mắt, Mộ Lâm nhìn thấy trong lòng nhịn không được nghĩ, có phải Hải Bối Nhi vẫn không bỏ xuống được tên đàn ông cặn bã kia hay không? Cho nên cô thương tâm, nếu... Nếu cô phải về bên cạnh tên tra nam kia thì phải làm sao bây giờ?

“Anh làm cái gì vậy? Còn không mau lái xe, em đói bụng rồi nè ~”

Lúc này Mộ Lâm mới hồi phục lại tinh thần, máy móc đi vào lái xe, trong đầu loạn rầm rầm, tất cả đều là hình ảnh Hải Bối Nhi lại quay về bên cạnh tên tra nam kia, một mình anh lẻ loi đứng bên cạnh, chỉ có thể nhìn bọn họ đi xa...

“Mộ Lâm, lông mi của em rơi vào trong mắt, đau quá, anh giúp em nhìn một chút.”

Vừa quay đầu lại, Hải Bối Nhi bĩu môi, dụi mắt, anh nhịn không được ôm lấy người phụ nữ này, dùng sức lớn giống như muốn xoa cô vào trong thân thể anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.