Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 173: Chương 173: H, bôi thuốc, cháu là ai?




Editor: QR - diendanlequydon

Da thịt màu đồng trên cổ Âu Dương Hạo xuất hiện một chút màu đỏ khả nghi, đương nhiên cũng không phải thực sự bị xấu hổ, anh cũng không biết vì sao Y Bối Nhi vừa hỏi anh đã thật sự trả lời.

Kỳ thật, thật sự không xấu ngược lại còn vô cùng đẹp...

Y Bối Nhi là Bạch Hổ trời sinh, tối hôm qua quá tối anh còn tưởng rằng cô cạo hết lông của mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy, tiểu huyệt của cô nổi phồng lên giống như một cái màn thầu, che kín mít khe hẹp ở bên trong, bên ngoài tiểu huyệt tinh tế bóng loáng, sạch sẽ không có lông. Anh tốn rất nhiều công sức mới tách được hai bên bối thịt, lộ ra lỗ nhỏ và trân châu bên trong.

Hô hấp của Âu Dương Hạo lập tức trở nên thô nặng và dồn dập, hơi thở ấm áp phun lên nơi riêng tư mẫn cảm của Y Bối Nhi khiến bộ ngực của cô không ngừng phập phồng, tiểu huyệt cũng không ngừng mấp máy, cô có chút bất an động đậy hai chân, người đàn ông lại bắt lấy cô: “Đừng nhúc nhích!”

Bàn tay Âu Dương Hạo rất nóng, mặt trên còn có vết chai hơi mỏng. Thân thể Y Bối Nhi rất mịn màng, bàn tay của anh lướt qua khiến cô có chút đau đớn nhưng từ chỗ bàn tay tiếp xúc với da thịt trên đùi cô không ngừng truyền đến một loại cảm giác tê dại. Cả người Y Bối Nhi càng thêm mềm nhũn, thật vất vả mới khống chế được tiếng rên rỉ lại không có sức lực nắm chặt hai chân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhing hai chân của mình khép lại từng chút từng chút một, kẹp chặt đầu của người đàn ông ở bên trong.

“Sao thế?” Anh vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng xuân sắc vô hạn của Y Bối Nhi. Gương mặt đỏ bừng, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên để thở.

Âu Dương Hạo không phải là mao đầu tiểu tử chưa trải qua sự đời, trong lòng đã biết đây là do cô quá mẫn cảm nên mới động tình, chẳng qua... Anh thật sự đúng là chưa làm cái gì cái gì mà Y Bối Nhi đã trở thành bộ dáng mê người như thế này rồi.

Trong lòng anh khẽ động, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, ấn cặp đùi đẹp đè ở trước ngực Y Bối Nhi, một đôi mềm mại cách một lớp vải bị đè ép, anh gần như lãnh khốc ra lệnh: “Tự mình ôm chặt, bằng không như thế nào bôi thuốc?”

“A... Ưm... Được...” Cuối cùng Y Bối Nhi vẫn không khống chế được tiếng rên rỉ trong miệng tràn ra, vô cùng đáng thương ôm lấy chân mình nhưng toàn thân vô lực khiến cô thường xuyên làm chân rơi xuống.

“Chát!” Âu Dương Hạo nhấp môi, đánh một cái vào mông cô: “Chú nói ôm chặt!”

“A a... Đau quá, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời... Chú đừng đánh cháu...” Vẻ mặt của Y Bối Nhi vô cùng sợ hãi, giọng nói mềm mại nũng nịu mang theo run sợ và tiếng gọi ‘chú’ kia càng dẫn ra sự tà ác ở sâu trong lòng người đàn ông.

“Bối Nhi ngoan ngoãn nghe lời, đợi lát nữa chú mua kẹo que cho cháu ăn!” Ngón tay Âu Dương Hạo tách mị thịt ra, lấy một ít thuốc mát lạnh bôi lên miệng vết thương nóng rát, Y Bối Nhi bị sự sảng khoái này kích thích đến run lên, cửa huyệt lại chảy ra một ít nước trong suốt.

“A... Thật thoải mái a...”

Âu Dương Hạo nhấp môi, bôi một đống thuốc xung quanh cửa huyệt, một ngón tay lấy thuốc mỡ đâm vào trong tiểu huyệt. Một đêm đùa giỡn chẳng những không thể làm hoa huyệt của cô giãn ra một chút nào ngược lại vẫn chặt chẽ giống như xử nữ, mị thịt bên trong gắt gao cắn ngón tay của anh. Đầu ngón tay thô ráp thăm dò qua lại nhục bích, nhẹ nhàng khiến toàn thân Y Bối Nhi mềm mại xuống dưới, rên rỉ không ngừng.

“Chỗ này có đau hay không?” Ngón tay dùng sức đè ép một chỗ thịt mềm, vòng eo Y Bối Nhi khẽ nâng lên, càng nhiều mật dịch chảy ra, cô chỉ có thể nũng nịu khóc ròng nói đau.

Kỳ thật không phải đau mà là ngứa, chỗ sâu trong tiểu huyệt thật ngứa a.

“Chú ơi, cháu rất ngứa a... Cái miệng nhỏ phía dưới muốn ăn dương vật lớn của chú...” Y Bối Nhi cắn đầu ngón tay của mình, cái lưỡi hồng nhạt quấn quanh đầu ngón tay mượt mà, nước bọt trong suốt theo ngón tay nhỏ giọt ở trước ngực khiến áo thun của anh ướt nhẹp, dưới cái áo thun ướt át là thân mình kiều mị của Y Bối Nhi.

Âu Dương Hạo gần như không ngừng kìm nén bản thân, hít sâu mấy hơi, đè thấp tiếng nói: “Cô không phải Y Bối Nhi, cô là ai?”

Động tác quyến rũ của Y Bối Nhi ngưng lại, ngón tay của người đàn ông vẫn cắm ở trong tiểu huyệt của cô, cơ thể hai người còn duy trì ái tư thế muội sắc tình nhưng sự nghi ngờ trong giọng nói của Âu Dương Hạo lại tổn thương người như vậy.

Y Bối Nhi rất ủy khuất, cô thật sự ủy khuất.

“Cháu chính là cháu, chính là Y Bối Nhi, là cô gái tối hôm qua bị chú chơi đến hôn mê, Y Bối Nhi! Không nghĩ tới chỉ chớp mắt chú đã quên mất người ta, thật là khiến người ta đau lòng nha!” Trong mắt còn chứa nước mắt ủy khuất, cô vừa nhấc mông làm ngón tay của người đàn ông rời khỏi tiểu huyệt của cô, một tiếng “Ba” dâm mĩ đánh thật mạnh vào trong lòng anh.

“Y Bối Nhi? Những người đó là cháu giết?” Âu Dương Hạo xác nhận lần cuối cùng.

Năm cô mười sáu tuổi, năm người đàn ông có mưu đồ gây rối với cô, kết quả cuối cùng ngược lại còn bị giết, lần đó trong lúc vô tình anh đuổi tới, nhìn thấy năm thi thể vô cùng dơ bẩn và Y Bối Nhi, quần áo trên người cô bị xé, nằm hôn mê. Rồi anh mới động tay động chân một chút, đỗ lỗi cho việc chia chác không đều, bọn họ xảy ra mâu thuẫn bên trong nên mới tàn sát nhau mà anh cứu ra cô bé thiếu chút nữa bị luân gian.

Anh trông coi Y Bối Nhi nhưng khi cô bé tỉnh lại đã quên đi tất cả mọi chuyện, vì vậy anh dùng lý do tinh thần của Y Bối Nhi không ổn định và muốn bảo vệ thanh danh của cô nên đã niêm phong vụ án, khi đó anh cho rằng Y Bối Nhi để lại di chứng khi bị thương, muốn tự bảo vệ bản thân nên lựa chọn quên đi những chuyện này.

Nhưng thông qua một đoạn thời gian quan sát, di chứng sau khi bị thương sẽ đi kèm với một ít cảm xúc không ổn định, hơn nữa cũng sẽ không quên đi tất cả mọi chuyện.

Thế là anh bắt đầu hoài nghi Y Bối Nhi thuộc về nhân cách phân liệt, khi gặp được tình huống nguy hiểm lúc ấy sẽ có một nhân cách cường thế xuất hiện bảo vệ nhân cách yếu ớt vô hại này. Nhưng Y Bối Nhi vẫn luôn rất ổn định, ổn định đến tận bây giờ mới xuất hiện nhân cách cường thế này.

“Là cháu giết, năm mười sáu tuổi kia cũng là cháu làm, lúc này cũng vậy! Chú, chú muốn bắt cháu sao?” Khi Y Bối Nhi kể về chuyện cô giết người không có một chút áy náy nhưng câu cuối cùng lại chất chứa càng nhiều bi thương, giống như chuyện quan trọng nhất trong lòng cô chính là Âu Dương Hạo.

“Tạm thời sẽ không.” Đây là điểm mấu chốt lớn nhất của Âu Dương Hạo, nếu Y Bối Nhi dẫm qua giới hạn, vậy anh...

“Âu Dương Hạo, chú phải tin tưởng cháu, cháu sẽ không thay đổi, cháu chỉ giết người nên giết... Cháu sẽ không vi phạm nguyên tắc của chú...” Y Bối Nhi ôm Âu Dương Hạo, mềm mềm mại mại nói, cuối cùng ấn một nụ hôn trên đôi môi mỏng của anh, giống như đóng dấu sau hứa hẹn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Chú không tin lời hứa, chỉ nhìn kết quả!” Câu nói này của Âu Dương Hạo chứa đầy thâm ý, bàn tay lớn vô cùng dùng sức mà eo nhỏ của cô: “Từ giờ trở đi, cháu không được rời khỏi chú!”

“Được nha, cháu cũng không muốn rời khỏi chú, hơn nữa...” Y Bối Nhi cười thuần khiết mà vô hại, vuốt phân thân cực lớn của người đàn ông không biết đã cứng từ khi nào: “Hơn nữa bây giờ chú chỉ cứng với cháu, đúng không?”

“Chú ơi, chú còn chưa bôi thuốc cho Bối Nhi đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.