Tác giả: Song Cô
Edit: Hỏa Trùng
Nhìn thấy Hoàng đế đang dẫn đầu đi về hướng Noãn Các của bọn họ Diêu ma ma sợ đến mức giật mình, bà vội vàng xoay người trở lại vượt qua cánh cửa nhào về phía giường
"Tiểu chủ tử, tỉnh lại!"
Lan Chương nhỏ bé, lờ đờ, không khỏi cau mày trong giấc ngủ sau khi bị người liều mạng lay động.
Thấy vậy, Diêu ma ma âm thầm nghiến răng, vén ống tay áo lên nhéo Lan Chương một cái.
Những năm đầu bà còn là cánh tay phải của đương gia chủ mẫu, bà đã dạy dỗ qua hạ nhân,đôi tay thuần thục dùng sức, cũng biết thịt ở đâu sẽ non mềm.
Lan Chương bị bà nhéo một cái, bất ngờ ngồi dậy.
Lúc này ở bên ngoài Noãn Các.
Đoạn Tùy Cư dẫn cấm quân đi qua Mai Lâm, giơ cánh tay cách Noãn Các vài chục bước ra hiệu cho quân lính dừng lại.
Hắn choàng thêm chiếc áo choàng lông chồn lên trên người để ngăn cách với cái lạnh của băng tuyết.
“Bệ hạ.” Thái giám tổng quản Cao Phúc cúi đầu đi tới bên cạnh hắn, cẩn thận hỏi: “ Có cần thông báo không?
Đoạn Tùy Cư giương mắt, ngón tay thon dài thẳng tấp cầm áo choàng, ngọc ban chỉ trên ngón trỏ ánh lên sắc lạnh.
"Không cần, trẫm tự mình đi qua."
Cao Phúc trong lòng suy đoán: hẳn là Hoàng thượng không muốn quấy rầy người bên trong, chỉ muốn đi xem xét tình hình.
Ông ta trả lời " Vâng ", thối lùi đến một bên khác để chờ đợi.
Phía chân trời có tuyết nhỏ rơi, Đoạn Tùy Cư không cầm ô, giẫm lên bậc đá trên nền tuyết mềm mại, dưới hiên cung nhân quỳ đầy đấy, phủ phục dưới chân của hắn.
Đêm đã khuya, và những bóng sáng phản chiếu trên những ô cửa sổ chạm khắc. Vị hoàng đế trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, hắn lặng lẽ mở cửa, bước qua cánh cửa vào trong bình phong, đúng lúc bắt gặp ánh mắt phẫn uất của người bên trong vì ngủ không đủ giấc.
Bước chân của hắn lập tức dừng lại, "..."
Khi Diêu ma ma nhìn thấy áo bào màu vàng rực rỡ, muốn hoa hai mắt, ngay cả nhìn gần cũng không ai dám nhìn, liền quỳ xuống đất dập đầu:"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế -"
Lan Chương lúc này mới phản ứng kịp, Diêu ma ma này sao lại cố gắng đánh thức mình dậy.
Cô vén chăn bông lên, chuẩn bị xuống giường hành lễ, Đoạn Tùy Cư đặt lòng bàn tay lên vai cô trước, ngăn cô dậy.
Hắn trầm giọng nói: " Miễn lễ đi."
Hắn liếc nhìn lão ma ma trên mặt đất, Diêu ma ma lập tức hiểu ý đứng lên.
Bà vô tình nhìn thoáng qua khuôn mặt của người thiếu niên, chỉ cảm thấy người trước mặt xinh đẹp, dung mạo cử chỉ thoát tục, so với công tử thế gia bà từng thấy qua còn xuất trần hơn.
Bà thầm tắc lưỡi, trong lòng không khỏi thắc mắc, làm sao mà thế tử phủ Túc Dương bá lại dám gánh danh hiệu mỹ nam ở kinh thành.
Hắn ta xứng đáng sao? Hắn ta dám coi thường một cô nương đã gã qua của quận công phủ!
Đoạn Tùy không biết lão ma ma đang suy nghĩ cái gì.
Hắn chỉ nhìn tiểu nhân nhi sắc mặt tái nhợt trên giường, bắt gặp đôi mắt trong veo của Lan Chương, liền hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào, thân thể của ngươi có trở ngài gì không?"
Lan Chương rất vui khi nhìn thấy mục tiêu công đức của mình, vì thanh máu trên đầu cô đã cảm nhận được sự tiếp cận của mục tiêu công đức, nó ngay lập tức đỏ lên, tinh thần của cô đã tốt lên rất nhiều.
Nàng nói: "Bệ hạ vừa đến, thần liền tốt!"
Đoạn Tùy Cư: "... tà môn như vậy?"
Đây là kiểu nịnh nọt mới gì thế này?
Hắn ho khan một tiếng, " Vậy là tốt rồi."
Nhìn sự tương tác giữa hai người trước mặt, ma ma bên cạnh đột nhiên cảm thấy vị hoàng đế này không hề kinh khủng như lời đồn đại.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, dù có đáng sợ đến đâu cũng không thể so với vị thừa tướng Tưởng Tông Lăng đã kinh qua hai triều đại kia.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Diêu ma ma quyết định tận dụng tình thế tốt đẹp này nắm bắt cơ hội để nói điều gì đó tốt đẹp cho chủ tử.
Bà ấp ủ cảm xúc một chút, sau khi hít một hơi, bà mới dám nặn ra một nụ cười đem lời nói ra:
"Tiểu chủ tử của ta thật sự rất vinh hạnh khi được hoàng thượng đích thân đến thăm, không uổng công hắn ngồi ở đây cả đêm, xem như đã mong được Bệ hạ đến thăm!"
Lan Chương người đã ngủ hai lần trong một đêm:...?
"Ồ?"
Đoạn Tùy Cư nghe vậy, nội tâm liền đắc ý, liếc mắt nhìn lão nô một cái, vẻ mặt bình tĩnh, "Nghe ngươi nói như thế, tiểu chủ tử của ngươi mong đợi trẫm tới sao?"
Lão ma ma sững sờ một lúc khi nghe được câu hỏi, nhưng vì sức mạnh của hoàng đế, bà đành cắn răng trả lời: "Ách, vâng, vâng."
Đoạn Tùy Cư liễm mắt lại, bình tỉnh hỏi: "Vậy làm sao tiểu chủ tử của ngươi biết trẫm sẽ đến đây?"
Diêu ma ma lập tức ngẩn ra, cả người đứng im như khúc gỗ.
Bà ta đang nói bậy bạ cố giành sự sủng ái của Hoàng thượng cho tiểu chủ tử, sao có thể biết được Hoàng thượng sẽ phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình!
Cái này, bà nên trả lời thế nào đây?
Đoạn Tùy Cư thấy lão nô ánh mắt né tránh đứng ở chỗ cũ ngẩn người, không khỏi nhếch miệng, "Không trả lời được, chính là tội khi quân."
Trong mắt hắn không chứa được nữa hạt cát,cũng hận nhất là người khác lừa dối mình.
Uy áp nghiêm nghị của thiếu niên thật đáng kinh ngạc.
Diêu ma ma phút chốc chân mềm nhũn ra, bà trước đây ở phủ quận công chưa từng cảm nhận được trận kinh hồn táng đảm như vậy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà cảm thấy tính mạng của mình sắp để lại đây rồi!
"Bệ hạ,"
Lan Chương đột nhiên vươn tay nắm lấy góc áo của thiếu niên, cô ngẩng đầu lên nói:
"May mắn lúc ấy là thần uống ly trà độc đó, đã cứu Hoàng thượng thoát khỏi độc thủ, nhưng thần cũng vì vậy mà chịu nạn."
"Thần nghĩ rằng, Bệ hạ là một người nhân từ, nhất định sẽ có thương cảm thần mà bảo hộ nơi này."
Ăn nói có nề nếp, còn thầm khen hắn là một người nhân từ, nếu Đoạn Tùy Cư không để cho lão nô này đi, hắn sẽ có lỗi với hai chữ “ nhân từ”.
Khóe môi hắn ta cong lên, đưa tay lên, vặn chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón trỏ, khẽ cụp mắt xuống.
Một người nhân từ...
Hắn luôn biết muốn ngồi vững ngai vàng, hắn sẽ không bao giờ giữ được bốn chữ này.
Ánh nến vàng được đốt rơi vào trên lông mày thiếu niên, đường nét cứng rắn lạnh lùng, mày nhíu chặt.
Lan Chương khó hiểu nhìn hắn chằm chằm, "... Bệ hạ?"
Tại sao hắn lại do dự?
Đoạn Tùy Cư bị nàng gọi định thần lại, nhướng mày liếc nàng một cái.
Ánh nến sau đó rơi vào trên mắt hắn, ánh mắt sáng ngời, thần sắc không rõ.
Lan Chương: "Bệ hạ? A..."
Cô cảm giác khóe môi bị đầu ngón tay mềm mại lướt qua, xúc cảm rất rõ ràng.
Đoạn Tùy Cư rút tay về, lấy khăn tay lau ngón tay, nhẹ giọng nói: "chỉ ngủ một giấc mà chảy cả nước miếng."
Lan Chương:!
Nói bậy, cô khi ngủ không bao giờ chảy nước miếng!
Ấy không đúng! Bây giờ cô là một tiểu hài tử, thân thể của cô có thể dễ dàng mất kiểm soát...
Lan Chương vô thức vén tay áo lên lau khóe môi, nhưng không có lau được gì cả.
Cô hơi khó hiểu, vừa ngước mắt lên, ánh mắt của cô lập tức đâm thẳng vào đôi mắt đen của người thanh niên.
Cô chợt giật mình, nhận ra điều gì đó và cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Theo lý thuyết, nếu cô thực sự thức cả đêm, làm sao có thể chột dạ đi lau nước miếng trên khóe môi!
Lan Chương đột nhiên cảm thấy nghĩ mà sợ hãi.
Tại sao người trước mắt này, ngay cả chuyện nhỏ như thế này, trong lời nói cũng phải gài bẫy, tâm tư người này cũng nhiều quá rồi...
Nàng mím môi, hạ tay áo xuống, "Bệ hạ gạt người."
Vị hoàng đế trẻ tuổi chế nhạo, "Đúng vậy a, trẫm gạt người, vậy ngươi đi báo quan đi."
Lan Chương: "..."
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc ủy khuất của cô khiến Đoạn Tùy Cư cảm thấy vui sướng trong lòng, hắn thầm bật cười, những phiền muộn tồn đọng trong lòng cũng đột nhiên bị cuốn đi.
Trời đã khuya, hắn buông khăn tay đứng dậy, Lan Chương nhìn xuống có thể thấy vết đỏ trên tà áo dài thêu rồng mây.
giống như là – –
Máu!
Đúng,
Hắn vừa mới thẩm vấn người hạ độc, chỉ sợ đã dùng tới cực hình mới có máu!
Lan Chương bình tĩnh thu hồi ánh mắt, trên đầu đột nhiên cảm thấy một cỗ nóng lên, lòng bàn tay thiếu niên để ở trên đầu tóc nàng, “Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay cũng đừng đi Nam học đường. "
Nói đến Nam học đường, Đoạn Tùy Cư liền nghĩ tới tin tức Cẩm Y Vệ đưa đến.
Lan tiểu công gia này hình như thường xuyên bị các bạn cùng lứa ở đó bắt nạt.
Dù sao Nhữ tô quận công phủ đã mất, ngoại trừ danh hiệu, thật sự không có cái gì có thể khiến người ta để ý, một gia tộc quý tộc hạng ba cũng không phải.
Nghĩ vậy, Đoạn Tùy Cư cúi đầu, tháo đai lưng có ngọc Bàn Long trên lưng xuống, xoay người Lan Chương thắt lên lưng cô, "Trẫm ban thưởng cho ngươi vật cận thân bên người, đeo cho thật tốt."
“Bệ hạ?” Lan Chương khó hiểu.
Đoạn Tùy Cư đưa ngọc bội, cũng không ở lại nữa, quay đi không thèm liếc nhìn lão nô đã nói dối mình.
Khi tiếng bước chân không còn, Diêu ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, trên trán đổ mồ hôi, "Bệ hạ, bệ hạ dự định bỏ qua cho cho lão nô rồi sao?"
Nếu muốn giết đã sớm giết.
Lan Chương gật đầu.
Diêu ma ma thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục quỳ xuống hướng về phía thiếu niên đã đi xa, "Đa tạ bệ hạ không giết ——"
【DiDi - Công đức +5】
【Chuyển đổi thành điểm sinh mệnh】
Lan Chương sửng sốt một chút khi nghe thấy âm thanh hệ thống, "Hả? Tại sao?"
【Bởi vì hắn không giết Diêu ma ma, Diêu ma ma một lòng hộ chủ, tội không đáng chết.】
"Vì trong lịch sử có ghi hắn ta là minh quân, vậy sao hắn ta có thể giết người được?"
【Đế vương không độc ác, đế vị bất ổn, hoàng đế nào chưa từng giết người, nhưng khác biệt là người bị giết là ác hay thiện.】
Hệ thống châm một điếu thuốc, tay cầm điếu thuốc hơi run lên, nói ra vẻ thăng trầm:
【Ký chủ trước là hoàng đế, tại thế giới này đã giết rất nhiều người.】
【 Mất hết tính người, người thân không nhận, ngay cả người chú yêu thương nàng ta nhất cũng bị nàng ta đưa vào ngục giam, và cả mạng sống cũng không còn.】
Lan Chương: Cái này...
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Hệ thống thở ra một ngụm khói, 【 Gần vua như gần cọp, cô kiềm chế chút đi.】
"..."
(°-°).......