Edit: Richal
Beta: Richal
- ---------------------
“Nếu cậu còn ở đó mà ba hoa thì có tin tôi đánh cậu chấn thương não luôn không?”
Đỗ Trọng lạnh lùng, nhìn Quý Ly miệng chó không phun được ngà voi, thật muốn đập cậu ta một trận!
“Anh rõ ràng là bác sĩ mà sao hung dữ vậy hả. Nếu tui là người nhỏ nhen thì tui đã khiếu nại anh rồi. A! Nhẹ một chút!”
Quý Ly ăn đau, nhíu mi nói.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Ở đây có ít thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, cậu nhớ ăn uống đúng hạn. Giờ thì đi tắm trước đi, nhớ tắm nước ấm.”
Đỗ Trọng tri kỷ nhưng điểm chú ý của Quý Ly hơi khác người bình thường.
“Chúng ta tắm chung hở?”
Tay Đỗ Trọng run lê, mặt đen lại. Quý Ly thấy vậy lập tức đắc ý cười xấu xa.
“Cảm ơn bác sĩ Đỗ quan tâm. Tui đi liền bây giờ nè. Còn có anh cũng định đi tắm nước nóng hả? Yên tâm, tui sẽ không nhìn anh tắm rửa đâu!”
Quý Ly lưu luyến nhìn Đỗ Trọng một hồi rồi cầm thuốc rời đi.
Để lại một mình Đỗ Trọng ngẩn người nhìn máy tính hồi lâu mới hồi phục lại.
Sáng hôm sau, Đỗ Trọng xách hòm thuốc chuẩn bị đi đo huyết áp cho một ông lão trong làng.
Vừa đến nơi Quý Ly đang ở nhờ, một cô bé thấy Đỗ Trọng đã đến, lập tức chạy qua.
“Anh đẹp trai, Anh đến rồi!”
“Ừ, ông bà của em đâu?” Ngoài miệng hỏi vậy nhưng trong long Đỗ Trọng vẫn luôn nhớ đến người nào đó.
“Bọn họ đi ra ngoài rồi, thuận tiện đưa anh Bạc Diệp đi luôn.”
Đôi mắt Đỗ Trọng hơi co rụt lại.
“Bạc Diệp đi rồi?”
“Dạ, anh Bạc Diệp đi rồi. Em thấy anh ấy bị thương nên buồn lắm nhưng lúc trở về anh ấy có nói cho em nghe chuyện của anh. Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh Bạc Diệp cũng nhờ em nói cảm ơn anh.”
Nghe cô bé ngây thơ nói vậy Đỗ Trọng hơi mỉm cười.
“Không cần cảm ơn.”
“A! Đúng rồi!!”
Cô nhóc từ trong túi móc ra một tờ giấy.
“Anh ơi, anh Bạc Diệp lúc trước nhờ em đưa cái này cho anh. Em ngoan lắm, không có nhìn trộm đâu.”
Cô bé nhiệt tình đưa cho Đỗ Trọng.
Anh vươn tay cầm lấy, nhìn đống chữ lít nhít trên đó.
“Đỗ Trọng, cảm ơn anh nhiều lắm. Để báo đáp ân cứu mạng, tui quyết định hy sinh tấm than này. Đây là số điện thoại của tui, nhớ gọi cho tui nha. Tui luôn sẵn sáng chờ anh. Anh thích cởi thì cởi, thích hôn thì hôn, tùy anh xử trí~”
Đỗ Trọng nhìn đến hàng cuối cùng, trực tiếp vo tờ giấy lại ném vào thùng rác.
Cô bé:...
“Anh đẹp trai, có chuyện gì sao? Anh Bạc Diệp chọc giận anh hả? Anh không nên trách anh ấy, thực ra anh ấy rất tốt.”
Cô bé nghiêm túc thành khẩn nói, Đỗ Trọng một bụng khí lại không thể phát tiết ra đành phải trầm mặc.
“Anh ơi, cho anh cái này nè!”
Cô bé lại lấy ra trong túi một tờ giấy khác.
“Trả lại cho anh?”
“Hì hì hì, anh Bạc Diệp đoán không sai, anh ấy nói anh sẽ ném tờ giấy kia xuống nên để lại thêm một tờ nữa cho anh. Anh Bạc Diệp nói nếu anh còn dám ném nữa thì anh ấy liền..., anh ấy...”
Nói đến đây, cô bé không biết nên tiếp tục thế nào.
“Hừ, cậu ta liền thế nào?”
Đỗ Trọng vẻ mặt khinh thường, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay cô bé.
“Anh ấy nói sẽ tìm mọi cách để hẹn em trai anh làm chuyện xấu!”
Cô bé một hơi toàn bộ nói ra.
Mặt Đỗ Trọng hoàn toàn biến thành mặt than!
Bạc Diệp!
Cậu to gan lắm!!