Edit: Richal
Beta: Richal
- ----------------------
Gần sáu giờ tối, Phó Bạc Thành từ công ty trở về, thấy cửa phòng mình đang trong trạng thái khép hờ liền nhanh chân đi vào.
Trong phòng, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Quý Ly đang ở trần, trong tay cầm chiếc áo sơ mi trắng tinh của Phó Bạc Thành.
“Lăng Thành, em đang làm cái gì?”
Quý Ly không chút kiêng kỵ, đem áo sơ mi để chóp mũi hít vào.
“Anh, áo sơ mi của anh rất thơm a.”
“Lăng Thành, em buông ra.”
Phó Bạc Thành trở nên nghiêm khắc hơn mọi khi, Quý Ly lưu luyến không rời đặt áo sơ mi lên trên giường.
“Thực xin lỗi.”
Quý Ly bước chân vòng qua Phó Bạc Thành, anh vươn tay bắt lấy tay của Quý Ly. “Lăng Thành, em thật sự thích tên đó?”
Quý Ly ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Thành.”Anh hẳn đã đi điều tra anh ấy, vì cái gì còn muốn đáp án từ trong miệng em?”
Quý Ly rút tay mình ra khỏi Phó Bạc Thành, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Quý Ly đóng chặt cửa phòng, lập tức lộ nguyên hình!
Không được! Không được! Bức Phó Thành Lăng như vậy liệu anh ta có ép mình đi vào đường cùng không a.
Quý Ly đi vòng vòng trong phòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi ở mép giường, gửi tin nhắn đến số điện thoại thần bí.
Chưa đến một phút đồng hồ,Quý Ly thu được một cái icon ok, lúc này mới chậm rãi yên lòng.
Tan học ngày hôm sau, Quý Ly mua một ít giấy và thư kiểu trang nhã xinh đẹp, đem Phó Bạc Thành và Lý thư kí đang ngồi giữa phòng khách hoàn toàn xem nhẹ!
Thẳng chân đi vào phòng, Quý Ly ngồi ở trên bàn học, cắn bút đầu, trầm tư suy nghĩ.
“96, 24, 64.”
Quý Ly ở cuối tờ giấy viết ra một cái tên, sau đó đem gấp lại, bỏ vào giữa phong thư. Đứng dậy cầm phong thư chuẩn bị đi ra ngoài.
Sắp đi đến cửa lớn, Phó Bạc Thành lạnh lùng hỏi một câu.”Đi chỗ đâu?”
“Em định lấy đồ bỏ quên ở trường.”
“Mau ăn cơm, anh kêu quản gia đi lấy cho em.”
“Không cần, em sẽ nhanh chóng trở về!”
Phong thư trong tay Quý Ly sắp bị Phó Bạc Thành nhìn thấu. Đến khi anh muốn ngăn lại thì Quý Ly đã đi xa.
“Phó tổng, có hơn mười công ty lớn nhỏ muốn trả giá cho hạng mục lần này của chúng ta, trong đó tam gia...”
Lý thư kí còn chưa nói xong đã bị Phó Bạc Thành ngắt lời.”Giúp tôi kéo dài hạng mục kéo dài tới tháng sau, trừ bỏ hạng mục quan trọng, còn lại có thể kéo bao lâu thì kéo.”
Lý thư kí kinh ngạc nói không ra lời.”Phó tổng!”
“Đi xuống đi.”
“Rõ.”
Phó Bạc Thành nhìn văn kiện trước mắt, không có bất cứ tâm tình gì.
Khi Quý Ly trở về thì Phó Bạc Thành đã không còn ở đó, hỏi quản gia thì mới biết được anh đã trở về phòng, hơn nữa còn không có ăn cơm.
Quý Ly vừa nghe, nhướng mày.
“Quản gia, ông đi trước đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Quý Ly lập tức đi tới phòng bếp, sau đó đeo tạp dề bắt đầu mân mê đồ ăn.
“Cốc cốc cốc!”
Quý Ly bưng mâm đứng trước cửa phòng Phó Bạc Thành.
Phó Bạc Thành mở cửa, liếc mắt nhìn Quý Ly.
Khụ khụ! Anh cậu thế mà vừa mới tắm rửa xong.
“Anh, ăn cơm với em được không?”
Phó Bạc Thành không có đáp lại, Quý Ly coi như cam chịu, cười cười đi vào phòng, khóa trái.
“Tới ăn.”
“Em ăn đi, anh không muốn ăn.”
“Cái này là em tự làm!”
“?”
Phó Bạc Thành vẻ mặt nghi vấn, cảm thấy kì lạ.
“Em học nấu ăn từ khi nào?”
“Tự học thành tài, không có ai chỉ.”
Quý Ly tự luyến vẫy tay, sau đó cầm đũa lên, ăn đến sung sướng.