Edit + Beta: YuanKit
Yến Lang bình an trở về, Thẩm gia trên dưới đều vui như mở hội. Lâm thị trong từ đường niệm kinh hơn nửa ngày, thấy kế nữ bình yên hồi phủ, vui sướng rơi lệ, kéo tay cô, liên tiếp bảo: "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi!"
Đã là giữa trưa, mọi người không tránh khỏi một trận say mèm, chúc mừng xong liền gấp gáp mà hiệu quả cao, bận rộn làm việc.
Gia nghiệp Thẩm gia đã sớm bị lão quản gia bán đi gần hết, đám nữ tì, người hầu kẻ hạ không đáng tin cậy cũng cho thôi việc nên lúc thu thập cũng đơn giản hơn nhiều.
Ban đêm, Yến Lang cùng Lâm thị đi vào từ đường, dập đầu trước bài vị nhiều thế hệ tổ tiên Thẩm gia: "Phía trước không có đường đi, sau không đường về, núi đao biển lửa chỉ có thể xông pha một lần. Chư vị tổ tiên trên cao xin chớ trách mắng."
Nước mắt Lâm thị bất giác lã chã: "Đáng thương cho phụ thân con. Thân thể sau khi chết không được xuống mồ bình an."
"Hoàng đế nếu muốn buông tha Thẩm gia, lưu lại di thể phụ thân không chỉ có không có tác dụng gì, còn làm biên quân tức giận." Yến Lang nói: "Không bao lâu nữa, gã sẽ đem trả di thể phụ thân."
Lời này một chút cũng không sai. Buổi trưa ngày thứ hai, có người hầu trong cung chuyển quan tài Thẩm Bình Hữu về đây, lúc đặt xuống cũng không nói lời nào, cứ trầm mặc như vậy mà đi.
Yến Lang tự mình đón quan tài Thẩm Bình Hữu vào, tế bái rồi giải thích với Lâm thị: "Hoàng đế bị con quát tháo một hồi như vậy chắc chắn hận thấu xương, tuy không bỏ qua cho con, cũng sẽ không chỉ rõ. Bây giờ trả di thể phụ thân về chính là tỏ rõ thái độ."
Lâm thị thở dài: "Chỉ là không biết, đến tột cùng là ai đã khuyên Hoàng đế đổi ý."
"Không cần biết hắn là ai, tóm lại không phải bằng hữu Thẩm gia." Yến Lang cười lạnh: "Nếu là thân bẳng hữu của phụ thân khuyên, Hoàng đế không chỉ không nghe còn nổi trận lôi đình. Hiện giờ thả ra nhanh như vậy cũng biết kẻ góp lời không có giao hảo gì với Thẩm gia."
Lâm thị lại thở dài một tiếng.
Yến Lang gọi người trong phủ tới phân phó: "Việc hòa thân lần này đã xong. Ta cùng mẫu thân muốn mang quan tài về phương bắc, đưa di thể phụ thân về Hà Tây an táng. Đại nghĩa của Xa Kỵ tướng quân muốn đưa mẫu tử chúng ta về quê. Mỗi người về thu thập hành trang, chúng ta ngày mai liền xuất phát!"
Lúc này là sau giờ ngọ, ngày mai xuất phát không khỏi có chút vội vàng, chỉ là từ sau khi Thẩm Bình Hữu qua đời, mọi việc Thẩm gia đều do Yến Lang làm chủ, thái độ mạnh mẽ, có phong độ rất dũng mãnh. Mọi người nghe dặn liền vui vẻ làm theo, hơi bận bịu cũng chưa từng đùn đẩy.
Sáng hôm sau, Yến Lang dậy sớm, sau khi dùng bữa cùng Lâm thị, đếm đủ tôi tớ phủ binh Thẩm gia, chuẩn bị xe ngựa, nghĩ muốn rời đi.
Ngày đó, đám du hiệp lãng nhân tương trợ cũng tới chào từ biệt: "Phu nhân cùng quận chúa đã không sao, lại có binh sĩ hộ tống, ta cũng không cần theo quấy rầy. Từ biệt ở đây, có duyên gặp lại!"
Yến Lang cùng Lâm thị trịnh trọng thi lễ với bọn họ: "Ân nghĩa của chư quân, mẫu tử chúng ta vĩnh viễn không quên!"
Ba ngàn kỵ binh của Tào Tín đang chờ ở ngoài thành. Người chỉ huy bọn họ, Bàng Chương sai người tới Thẩm gia dẫn đường. Yến Lang cũng không lề mề, kiểm kê xong liền cùng Lâm thị bước lên xe ngựa rời kinh.
Bàng Chương chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trầm tĩnh, thể trạng nhanh nhẹn, thấy Yến Lang và Lâm thị, liền tới trước thi lễ: "Lần này ta có công vụ trong người, không tiện vào thành phúng viếng Trấn Quốc Công, thỉnh quận chúa và phu nhân thứ lỗi."
Lâm thị biết lần này ông ta vào kinh đã là mạo hiểm tính mạng, sao dám trách cứ, vội cảm tạ: "Tướng quân quá khách khí."
"Chuyến này tuy thuận lợi nhưng chưa đến Thọ Châu nên ai cũng không dám nói trước." Bàng Chương đều không phải người nói nhiều, hơi cười liền nghiêm mặt: "Đi muộn sẽ sinh biến, chúng ta nên xuất phát ngay."
Yến Lang cùng Lâm thị không có dị nghị: "Được."
Buổi sáng cuối mùa thu trời có chút lạnh, sương sớm ẩm ướt. Yến Lang nghĩ đến việc sắp rời kinh, bắt đầu một hành trình mới, nỗi lòng nhẹ nhàng hơn.
Cô không đi xe ngựa mà cưỡi ngựa, ngẫu nhiên sẽ dò hỏi Bàng Chương vài câu về thế cục biên quân, thậm chí mọi chuyện về biên quân Thọ Châu, ngoài ra thì yên lặng.
Bàng Chương đã nghe người ta đề cập tới Vinh An quận chúa vào triều, mắng thẳng vua tôi trong điện, trong lòng hơi kính nể, nghe cô hỏi nếu biết đều đáp, hai người ở chung cũng khá hài hòa.
Ra khỏi cửa thành ước chừng mười dặm, hệ thống bỗng "Ồ" một tiếng.
Yến Lang hỏi: "Làm sao vậy?"
Hệ thống đáp: "Mộ Dung Thịnh đứng phía trước, không biết có phải đang đợi ngươi không."
"Mộ Dung Thịnh?" Yến Lang khẽ động, không hiện sắc thái kì dị nào, đến trước đi rồi một khoảng quả nhiên thấy Mộ Dung Thịnh ngồi trong đình chờ, đám người hầu canh giữ xa xa.
Giờ chưa ra khỏi ranh giới Kim Lăng, Bàng Chương vừa thấy hắn đã âm thầm tăng phần cảnh giác. Lâm thị cũng xốc màn xe lên, lo lắng nhìn ra ngoài.
Yến Lang không sợ, cùng Bàng Chương thúc ngựa đến gần thi lễ với Mộ Dung Thịnh thì nghe hắn bảo: "Ta tới tiễn Vinh An quận chúa."
Yến Lang nhàn nhạt lên tiếng: "Đa tạ điện hạ."
Mộ Dung Thịnh bình tĩnh nhìn cô: "Ta có mấy câu muốn cùng nói với quận chúa, xin tướng quân tạm thời tránh đi có được không?"
Bàng Chương mạo hiểm nhập kinh để mang mẫu tử Thẩm gia đi, nghe Mộ Dung Thịnh nói vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, muốn cự tuyệt lại không biết nên nói thế nào, ngừng một hồi.
"Làm sao?" Mộ Dung Thịnh thấy thế, trên mặt mang vài phần tức giận, uy hiếp: "Ngươi cho rằng ta sẽ hại quận chúa?"
Bàng Chương vụng ăn nói nên bị hắn làm nghẹn lời. Yến Lang cười đáp: "Bàng tướng quân lo lắng có rắc rối, điện hạ không nên lấy làm phiền lòng."
Nói xong, bảo Bàng Chương: "Điện hạ đặc biệt đưa tiễn, tất nhiên là thiệt tình thành khẩn, tướng quân không cần lo lắng. Ngài cứ dẫn người đi trước, ta sẽ tự mình đuổi theo."
Bàng Chương có chút bất an nhưng đụng đến ánh mắt tự tin của Yến Lang lại vững lòng.
Vị quận chúa này quát mắng quân thần cả điện còn có thể kì diệu mà lui thân, biết nặng nhẹ, sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình.
Ông ta yên lòng, thi lễ với hai người, phi ngựa về phía trước, dẫn đội ngũ rời đi.
Yến Lang buộc ngựa vào thân cây, bước vào đình nghỉ ngơi: "Sở Vương điện hạ đưa tiễn mười dặm, thật là làm người cảm động."
Mộ Dung Thịnh không nhận lời này, chỉ cười như không cười nhìn cô: "Quận chúa nên cảm tạ ta thế nào?"
Yến Lang quay đầu liếc hắn: "Việc gì?"
"Nàng làm bẽ mặt triều thần toàn điện, không cho phụ hoàng mặt mũi, nếu không có ta đi cầu tình, Thẩm gia e không thể thuận lợi rời kinh." Mộ Dung Thịnh cười bảo: "Quận chúa, nàng chính là thiếu ta một nhân tình lớn đấy." . truyện đam mỹ
"Xem khuôn mặt nhão dính của hắn kìa." Hệ thống không vui, hừ kêu: "Tú Nhi, đập hắn!"
Yến Lang bật cười, chuyển hướng Mộ Dung Thịnh, nhàn nhạt đáp trả: "Ngươi ở trước mặt bệ hạ cầu tình cho ta là để mua danh vọng, lấy quân tâm, hạ thấp Tấn Vương có liên quan gì tới ta?"
Mộ Dung Thịnh thu lại ý cười trên mặt: "Quận chúa, nàng nói vậy là qua cầu rút ván."
"Sông này không phải ta tự giành vượt qua, mà cầu kia cũng là các ngươi tranh giật."
Hoàng đế đồng ý cho người Thẩm gia rời kinh hiển nhiên là cảm thấy Lâm thị cùng Thẩm Tĩnh Thu không gây được sóng gió, không đáng tranh chấp mới miễn cưỡng nhịn bực tức. Trên đường mà đổi ý chẳng khác nào kêu con dân thiên hạ nhạo báng.
Yến Lang nghĩ đến đoạn này, không sợ hắn, giương mắt xem hắn vừa thấy, nói: "Điện hạ nếu không có gì chuyện khác, ta liền cáo từ." Nói rồi liền rời đi.
Mộ Dung Thịnh hừ nhẹ một tiếng, vươn tay ngăn cô, sắc mặt lạnh lùng: "Bổn vương cho nàng đi rồi sao?"
Yến Lang lãnh đạm hỏi: "Rốt cuộc điện hạ muốn thế nào mới bằng lòng thả ta đi?"
"Tĩnh Thu." Mộ Dung Thịnh thâm tình nhìn cô: "Gả cho ta nhé! Ta sẽ đối tốt với nàng."
"Si tâm vọng tưởng!" Hệ thống điên tiết dậm chân, chửi: "Đồ đê tiện, ngươi trở về chuồng heo đi!"
Yến Lang cũng có chút chán ghét, hơi nhíu mày, hỏi: "Điện hạ muốn cưới ta làm Vương phi?"
Mộ Dung Thịnh hơi áy náy giải thích: "Những lời hôm qua nàng nói thực sự làm phụ hoàng bực bội, e là sẽ không đáp ứng. Nhưng ta bảo đảm, dù có chính phi, nàng cũng là người trong lòng mà ta quan tâm nhất......"
Cho nên hắn lấy tự tin từ đâu ra vậy?!
Yến Lang không còn gì để nói, lạnh nhạt kêu: "Thỉnh điện hạ tránh lui, ta còn phải đi."
Mộ Dung Thịnh vẫn ngăn trên đường cô đi, cong lưng, ghé sát vành tai cô, khẽ cười bảo: "Cầu ta đi."
Yến Lang vô cùng chán ghét, ánh mắt vừa chuyển liền thấy người hầu của hắn như cũ dừng ở nơi xa, lường trước nơi này có biến hóa gì, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô gật đầu, tại ánh mắt cười như không cười của Mộ Dung Thịnh, giơ tay, một quyền đánh hắn ngã nghiêng trên mặt đất.
Mộ Dung Thịnh bất ngờ không kịp phòng bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, té ngã trên đất, trong đầu phảng phất hiện năm trăm con vịt, ù ù cạc cạc.
Yến Lang cười vào mặt hắn, cong lưng, cúi đầu bên tai hắn, cười mỉa: "Cầu ngươi đó!"
Miệng Mộ Dung Thịnh nhàn nhạt vị rỉ sắt, phun ra một ngụm nước bọt, quả nhiên thấy pha chút màu máu.
Hắn như muốn giết người, gắt gao lườm Yến Lang: "Triệu Tú Nhi! Quả nhiên là ngươi!!!"
Yến Lang trên triều tức giận mắng Hoàng đế, xé rách lớp vỏ bạch liên hoa liền không nghĩ tiếp tục giấu. Dù dao giờ phút này Hoàng đế đã thả người Thẩm gia đi, tên Mộ Dung Thịnh phát hiện hay không thì cũng chẳng sao.
Hắn có thể chém mình thành nghìn mảnh chắc?
Đừng nói chuyện Triệu Tú Nhi là giả hay thật, người khác căn bản không thể xác định, mà có thật đi chăng nữa, Hoàng đế cũng không muốn làm lớn chuyện vào lúc này. Hắn là một thân vương càng không thể không màng đại cục, tùy ý làm bậy. Tấn Vương mà biết chỉ sợ lại cười rớt đầu.
Yến Lang chậm rãi nở nụ cười, cả khuôn mặt thập phần sung sướng, cũng làm gương mặt mỹ lệ động lòng người càng thêm loá mắt.
"Là ta, Sở Vương điện hạ." Một chân cô đạp lên mặt Mộ Dung Thịnh, hung hăng dẫm vài cái: "Đồ đần nhà ngươi tới giờ mới nhận ra à?!"
Mộ Dung Thịnh chịu khuất nhục này, bỗng nhớ tới sự tình ngày đó, hai người chia tay ở phủ Bình Châu. Một đao không chút lưu tình, một trận đánh dữ dội, còn có mấy con sâu lông khó mà quên được......
Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm: "Tiện nhân! Lúc trước ngươi chủ động tiếp cận ta là có mưu kế gì?!"
Yến Lang nâng chân lên đá hắn té xuống bậc thang: "Tiểu vương bát đản, ngươi dám nói chuyện với cha mình thế ư!"
"Ngươi!" Mộ Dung Thịnh nghe thế lại nhớ tới chuyện lúc trước cô ép mình kêu cha, vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ bừng, lên giọng: "Làm càn! Thẩm Tĩnh Thu, không lẽ ngươi muốn tạo phản thật sao?!"
"Ngươi thật giống cha ngươi, chỉ dám kêu hai chữ tạo phản?" Yến Lang đến gần hắn, nửa ngồi xổm xuống, mỉa mai: "Cha ngươi cũng không làm gì được ta, ngươi có thể thế nào?"
Mộ Dung Thịnh oán hận gào: "Thẩm Tĩnh Thu ngươi quá kiêu ngạo!"
Yến Lang tát hắn một cái: "Giờ ngươi mới hiểu ta sao?!"
Mộ Dung Thịnh từng ăn quả đắng trong tay Triệu Tú Nhi, biết con quỷ này thân thủ cao cường, ánh mắt lạnh lẽo, định gọi người nhưng môi vừa động chút liền cảm thấy cổ hơi lạnh, cúi đầu coi, trên cổ đặt một cây đoản kiếm.
"Sao ngươi không gọi? Kêu đi. Có thể ta không dám giết ngươi đâu."
Nơi này tiếp giáp Kim Lăng, nếu nàng ta thật sự giết mình cũng chưa chắc chạy đào tẩu, chỉ là......
Mộ Dung Thịnh không dám đánh cuộc tính mạng của mình.
"Tĩnh Thu." Ngữ khí hắn dịu dàng: "Đừng như vậy."
Yến Lang hỏi: "Ngươi kêu ta là gì?"
"......" Mộ Dung Thịnh môi giật giật, gian nan kêu lên tiếng: "Cha."
"Ngươi còn muốn lên đường cơ mà." Hắn cụp mi rũ mắt bảo: "Bàng Chương sắp đi xa rồi."
Hệ thống thở dài: "Co được dãn được, Mộ Dung Thịnh cũng coi như biết điều."
Yến Lang đáp ứng, lấy đoản kiếm vỗ sưng mặt hắn: "Nhi tử ngoan, ngươi học tiếng heo làm ta vui vẻ chút."
"......" Mộ Dung Thịnh cười nghiến răng nghiến lợi: "Cha, ngươi không cần khinh người quá đáng."
Yến Lang cười ha ha, một chưởng bổ vào cổ hắn, đợi người hôn mê mới đứng dậy, tháo dây buộc ngựa, phi ngựa rời đi.