Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

Chương 5: Chương 5: Ta muốn làm hoàng đế (4)




Edit + Beta: YuanKit.

Mộ Dung Thịnh dừng lại ở Bình Châu phủ nửa tháng, Yến Lang cũng dính bên người hắn cọ ăn cọ uống thêm nửa tháng. Trước kia, Thẩm Tĩnh Thu vì chạy nạn mà hai gò má gầy đi hẳn, giờ đây nhờ cô bồi bổ thêm mà trở nên tươi tốt hơn.

Mộ Dung Thịnh đương là Sở Vương, lần này đi ra ngoài không phải vì du sơn ngoạn thủy(*), mà do có chút việc vặt, rời kinh trong thời gian ngắn thì không sao, lâu dài không quay về, sợ rằng ngôi vị hoàng đế nơi đó bị ảnh hưởng.

* Du sơn ngoạn thủy: du lịch.

Suy cho cùng, mẹ đẻ hắn mất sớm, trong cung lại không có người nào ra mặt giúp hắn nói chuyện...... Không, vẫn phải có!

Yến Lang giờ đây mới nhớ tới, Mộ Dung Thịnh còn có một biểu muội là thanh mai trúc mã ở hoàng cung.

Sau khi Hoàng hậu Trần thị qua đời, Mộ Dung Thịnh trở thành một hài tử không có mẹ. Sau này, trước khi nhập cung, hắn là đứa con duy nhất của vợ cả, có tỷ lệ kế thừa ngôi vị lớn nhất, hiển nhiên chính là cái đinh trong mắt của các vị phi tần có con trai, không ít lần bị tính kế.

Trần gia thấy tình thế không ổn, liền đưa cháu gái của Trần Hoàng hậu - biểu muội của Mộ Dung Thịnh vào cung, không cần biết có được sủng ái hay không, tối thiểu trong ranh giới hoàng cung hắn cũng có một người nhà, cũng có thể phối hợp với nhau.

Hoàng đế cũng không ngốc, đoán được ý nghĩ của Trần gia, chẳng qua, hắn đối với con vợ cả có một chút yêu thích, lại thêm một tiểu Trần thị có nhan sắc động lòng người, liền sắc phong nàng làm Thục phi, vui sướng đón nhận.

Tiểu Trần thị vốn là người Trần gia chuẩn bị cho Mộ Dung Thịnh, hy vọng được gần hơn với vị trí Thái Tử Phi, ai ngờ Trần Hoàng Hậu bỗng nhiên qua đời, nàng bất đắc dĩ bị đưa lên giường của lão hoàng đế để giúp đỡ gia đình.

Mộ Dung Thịnh anh tuấn phi phàm, dáng vẻ hiên ngang, lão hoàng đế tuy không đến nỗi xấu, nhưng tuổi cũng đã cao, bị tửu sắc(*) khoét rỗng thân mình, kém xa so với nhi tử còn trẻ, sự đối lập lớn như vậy, trong lòng tiểu Trần thị phát sinh bao nhiêu bất bình cũng có thể hiểu được.

* Tửu sắc: rượu và gái đẹp.

Thâm cung tịch liêu(*), các nữ nhân tranh đấu nhau như một đám gà chọi, tiểu Trần thị cũng như miếng đậu phụ bị lên men, từ từ biến hóa hẳn.

* Tịch liêu: trống vắng, tịch mịch.

Kiếp trước Trầm Tĩnh Thu chưa bước vào hoàng cung bao giờ, đương nhiên cũng không có cơ hội đối mặt với tiểu Trần thị. Ngược lại, nguyên nữ chủ năm lần bảy lượt bị nàng ta làm hại, thảm nhất có một lần suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không giữ được.

Cùng là nữ nhân tội gì phải gây khó dễ cho nhau vậy.

Yến Lang nghĩ vậy, nhịn không được thở dài, chợt nghe bên ngoài Đan Hà đến bẩm báo lại, kính cẩn nói: "Điện hạ nói ba ngày sau khởi hành tới Kim Lăng, kêu cô nương chuẩn bị trước."

Yến Lang đáp ứng: "Ta đã biết."

Cô nhất định phải trở về Kim Lăng. Đó là nơi mà Cao Lăng hầu phủ đã đẩy Thẩm Tĩnh Thu xuống vực sâu đến mức nàng ấy phải bỏ mạng, và cũng một phần do nàng hối hận, muốn tạ lỗi, bù đắp cho thân nhân.

Lại nói, quỹ đạo cuộc đời Thẩm Tĩnh Thu cùng Mộ Dung Thịnh có điểm giống nhau, mẹ đẻ đều mất sớm.

Mẫu thân của Thẩm Tĩnh Thu là Lục thị, khi sinh ra nàng gặp tình trạng khó sinh, sau khi sinh bị băng huyết đã qua đời. Vì vậy, Thẩm Bình Hữu hết sức yêu thương nữ nhi, đền bù cho con gấp đôi tình yêu thương ông muốn dành cho thê tử đã mất.

Nhưng ông dù gì cũng là tướng quân, hàng năm xuất chinh bên ngoài, lại thêm Thẩm Tĩnh Thu là nữ lang, bên trên không có mẫu thân dạy dỗ, khi muốn làm mối cũng khó, cho nên năm Thẩm Tĩnh Thu sáu tuổi, Thẩm Bình Hữu tái giá với Lâm thị.

Ban đầu chỉ có người cha là người thân nhất trong nhà, đột nhiên có thêm một người xa lạ, hơn nữa người đó lấy thân phận là kế mẫu xông vào gia đình nàng, Thẩm Tĩnh Thu tuy chưa đến nỗi nói xấu Lâm thị, nhưng trong lòng thì đối nghịch. Phủ Cao Lăng hầu lại thường đưa người đến chăm sóc người cháu ngoại (Thẩm Tĩnh Thu), luôn luôn đề phòng cẩn thận.

Một bên là nhà ngoại ruột thịt, bên kia là vị thê tử do phụ thân cưới về, kế mẫu của nàng, không cần nghĩ cũng biết Thẩm Tĩnh Thu sáu tuổi sẽ về bên nào. Tính nàng chính trực, không nghĩ tới việc ám hại kế mẫu, nhưng những thân tín mà Lục thị còn tồn lưu, không bỏ qua cho người chủ mới này.

Lâm thị ôn nhu đôn hậu, đối với hai đứa nhỏ của Lục thị yêu thương như do mình đẻ ra, bị ủy khuất cũng sẽ không kể với Thẩm Bình Hữu.

Kiếp trước Thẩm Tĩnh Thu thoát khỏi Sở Vương phủ, liền trốn tạm ở Cao Lăng hầu phủ. Lâm thị nhận ra rằng Cao Lăng hầu phủ dường như đã kéo dài việc quân, thông đồng với đối thủ của Thẩm Bình Hữu hại chết ông. Bà cố ý đến cửa để đón kế nữ về nhà nhưng Thẩm Tĩnh Thu lại không chịu tin, làm Lâm thị ra về trong buồn bã, không ngờ chưa được mấy ngày, nàng liền bị nhà ngoại trả về Sở Vương phủ.

Cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, Thẩm Tĩnh Thu tự sát, Thẩm gia to như thế chỉ còn lại một mình Lâm thị. Bà biết rằng Thẩm gia bị oan, nhưng sức lực nhỏ bé, trong lòng uất hận lại không có cách nào, liền cho tôi tớ trong phủ nghỉ việc, trong đêm chấm dứt sinh mệnh của mình.

Không phải hết thảy người kế mẫu đều là kẻ ác, nếu có cơ hội, Thẩm Tĩnh Thu nàng ấy rất muốn ôm Lâm thị thật chặt và gọi bà một tiếng mẫu thân.

Yến Lang nghĩ đến đây, trong lòng thoáng chút rối loạn. Hệ thống đoán được suy nghĩ của cô, im lặng rất lâu rồi nói: "Thẩm Bình Hữu đã chết, Thẩm Dận Chi cũng không còn sống, Thẩm gia chỉ còn lại ngươi và Lâm thị mà thôi."

Thẩm Bình Hữu không nạp thiếp, Lục thị sinh hạ Thẩm Dận Chi cùng Thẩm Tĩnh Thu, Lâm thị thì không có con, Thẩm gia hiện tại không có một mẩu nam nhân nào.

Dựa theo cách nói trong thế giới của Thẩm Tĩnh Thu, chính là tuyệt hậu(*).

* Tuyệt hậu: không có người nối dõi.

Yến Lang cười lạnh, nắm chặt tấm áo ngoài, ném lại một câu: "Cứ chờ xem."

......

Ngày thứ hai là một ngày nắng, mặt trời lên cao.

Tâm tình Mộ Dung Thịnh rất tốt, sai người mời Tú Nhi cô nương ra ngoài ngắm hoa, có vẻ rất hào hứng.

Yến Lang không từ chối, thay đổi trang phục nhẹ nhàng, phân phó Đan Hà dắt ngựa tới, tay cầm roi ngựa, ung dung ra khỏi cửa.

Mộ Dung Thịnh thấy cô thanh thản như vậy, ánh mắt hơi sáng ngời, đưa tay về phía cô: "Tú Nhi, tới đây, để bổn vương chở ngươi đi."

"Nam nữ thụ thụ bất thân." Yến Lang không đi tới, xoay người lên ngựa, lấy một quả quýt từ trong túi ra ăn, mở miệng thoái thác: "Điện hạ không cần để bụng, Tú Nhi rất để ý đến chuyện nam nữ."

Trong thế giới gốc, lần đầu Mộ Dung Thịnh gặp Thẩm Tĩnh Thu đã biết được thân phận thực của nàng. Hắn thích dung mạo của Thẩm Tĩnh Thu, lại không biết chân tướng việc binh tướng bại trận của Xương Nguyên, rất kiêng kị hai cha con Thẩm Bình Hữu nên chưa động thủ, mãi đến khi biết Thẩm Bình Hữu chết trận mới phối hợp với Cao Lăng hầu phủ giành lấy Thẩm Tĩnh Thu.

Nhưng bây giờ đổi thành Triệu Tú Nhi, là nữ nhi của một tướng lĩnh ngoài biên ải, nên đại sự như trên không xảy ra.

Nữ nhân kiêu căng một hai ngày, hắn sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng sau một thời gian, liền cho rằng nàng không biết điều, lời nói và việc làm đều sẽ không còn khách sáo nữa.

Mộ Dung Thịnh thấy Tú Nhi vẫn muốn phân chia ranh giới rõ ràng như vậy, ý cười trên mặt lập tức phai nhạt.

"Tú Nhi." Để cho ngựa đi chậm lại, ngữ khí Mộ Dung Thịnh có phần không tốt: "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tâm ý của bổn vương sao? Tại sao còn cố ý né tránh, làm bộ làm tịch?"

Yến Lang bị mấy câu nói ghê tởm đó làm ớn lạnh, quả quýt suýt không nuốt vào được, nặn ra nét mặt pha chút giận dỗi, lạnh lùng nói: "Làm bộ làm tịch? Điện hạ muốn ta là kiểu người gì, cùng bậc với một nữ nhân không biết chừng mực sao? Nếu đã như vậy, Tú Nhi không còn lời nào để nói!" Nói xong, cô không đợi hắn đáp lại, liền thúc ngựa về phía trước.

Mộ Dung Thịnh thấy cô đôi mắt rưng rưng, oán giận ẩn ẩn vài phần ủy khuất, hai phần ngượng ngùng, liền nghĩ cô cũng mến mộ mình, trong lòng đắc ý, thanh âm nhu hòa lại, thúc ngựa đi ngang tầm với cô: "Tú Nhi đừng nóng giận, bổn vương lột vỏ quýt cho ngươi......"

Yến Lang bực bội nói: "Ngươi làm ta tức muốn no luôn rồi, không ăn nữa!"

Mộ Dung Thịnh lần đầu tiên thấy cô lộ ra sắc thái của một tiểu nữ nhi, trái lại có phần yêu chiều: "Bổn vương không có ý đó, Tú Nhi, ngươi hãy nghe bổn vương giải thích......"

Yến Lang hét lên: "Ta không muốn nghe, ta không thèm nghe!"

Hệ thống nổi da gà rớt đầy mặt đất, nhắc: "Ngươi sắp đến nơi rồi đó!"

Khi đang nói chuyện, dù đã đến cửa thành, đám tùy tùng thấy hai người cứ liếc mắt đưa tình, không dám đến gần, chỉ bám theo đằng xa.

Mộ Dung Thịnh tự cho là hắn thân thủ cao cường, vẫy tay, đuổi hết đám tùy tùng đi: "Bổn vương muốn trò chuyện cùng Tú Nhi, các ngươi không cần đi theo."

Đợi đến khi mọi người lùi lại, hắn thúc ngựa đuổi theo Yến Lang, giữ chặt ống tay áo của cô, mặt mày bất mãn: "Tú Nhi, bổn vương đều đã cầu xin ngươi như vậy, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa?"

Yến Lang quay đầu lại nhìn, thấy phía sau không có người, liền cười cười nhìn hắn, nói: "Lúc trở về Kim Lăng, điện hạ có thể cưới ta làm Vương phi không?"

Mộ Dung Thịnh nhíu mày, tuy rất không kiên nhẫn vẫn gượng gạo nói mấy câu dỗ dành cô: "Vương phi của bổn vương, đương nhiên phải do phụ hoàng chỉ định mới được...... Vả lại, trong lòng bổn vương có ngươi, trong lòng ngươi có bổn vương, cần gì phải so đo danh phận?"

Yến Lang thầm chửi "Mẹ nó", trên mặt vẫn cười, hỏi: "Vậy còn trắc phi thì sao? Ta làm trắc phi của điện hạ được không?"

Hoàng tử có chỉ có một chính phi, hai trắc phi đều là dùng để lôi kéo trọng thần, tìm kiếm sự giúp đỡ, sao có thể tùy tiện hứa hẹn được?

Xương Nguyên Triệu gia, còn chưa có đủ tư cách.

Nàng ngày trước tuy ngang ngược, thô bạo nhưng cũng có vài phần đáng yêu, giừ đây nôn nóng muốn có danh vị như vậy, làm Mộ Dung Thịnh sinh ra chán ghét: "Nếu thật sự lưỡng tình tương duyệt, hà cớ gì đòi hỏi nọ kia? Tú Nhi, ngươi làm bổn vương quá thất vọng!"

"Ta chỉ là vui đùa vài câu thôi mà, điện hạ tức giận như vậy làm gì?" Yến Lang đấm một quyền vào ngực hắn, dịu dàng nói: "Thật đáng ghét!"

Mộ Dung Thịnh bất ngờ chưa kịp phòng bị, kém chút là bị một quyền này làm nghẹt thở, tim đau dữ dội, mặt lập tức trắng bệch.

Yến Lang như hoảng sợ, vội xuống ngựa, đỡ hắn xuống, tìm chỗ râm mát nghỉ tạm: "Điện hạ, ngài không sao chứ? Đều trách ta, không kiểm soát được sức lực......"

Cô lã chã chực khóc, trái lại làm cho người thương hại, Mộ Dung Thịnh ôm ngực, quá nửa buổi mới trở lại bình thường, cười gượng: "Tú Nhi à, ngươi còn bao nhiêu kinh hỉ mà bổn vương chưa biết vậy?"

Yến Lang lấy thanh đao ra, "Phụt" một tiếng thọc vào cạnh sườn hắn, trong khi vẻ mặt Mộ Dung Thịnh khó mà tin được, cô cười nói: "Kinh hỉ này thế nào, điện hạ có thích không?"

Hệ thống yếu ớt thay Mộ Dung Thịnh nói ra lời trong lòng: "Bên trong đám quần chúng thực sự có nhiều người xấu đấy huynh đài."

Editor: Nàng dùng để chỉ nguyên chủ, còn cô là chỉ Yến Lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.