A Lạc hung hăng nhíu mày, không phải bởi vì thái độ không sao nói rõ được của Thái tử, mà là câu 'người mù' trong miệng hắn.
“Thái tử điện hạ, phu quân ta đối xử với ta ra sao không liên quan gì đến ngươi, xin ngài cũng tôn trọng một chút đối với chúng ta, ngài là Thái tử cao quý, sao có thể vũ nhục nhân thần như thế?”
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt cùng đáy mắt không đồng ý của nữ tử trước mặt, ánh mắt Cố Tu Yến nặng nề, đáp lại: “Xem ra hắn quả thật đối xử với ngươi không tệ.”
Vốn dĩ trong lòng trong mắt thiếu nữ chỉ có hắn, vậy mà giờ đây trong lòng nàng sớm đã chứa người khác.
Ý thức được điểm này, Cố Tu Yến đột nhiên cảm giác ngực bị đè nén. Cho dù lúc trước đã sớm có dự liệu, nhưng tận mắt nhìn thấy nàng bảo vệ Văn Nhân Cẩn, hắn vẫn không cách nào khắc chế được lệ khí đang cuồn cuộn trong đầu.
“Vũ nhục? Lẽ nào hắn không phải người mù sao? Nếu đã là sự thật, sao lại không được nói?” Dưới sự kích động, hắn nhịn không được cười lạnh, từng bước một áp sát nàng, ác liệt nói: “Hắn ta vốn là người mù, năm đó cũng là nhặt lấy thứ ta không cần, bằng không làm sao ngươi có thể gả cho hắn? Còn sinh con dưỡng cái cho hắn?”
Thân hình hắn cao lớn, khi tức giận một thân lạnh lẽo thâm trầm, nhìn vô cùng đáng sợ.
A Lạc ôm nữ nhi chậm rãi lui về phía sau, nàng còn chưa hiểu vì sao Thái tử đột nhiên chạy tới tìm nàng nói những chuyện này, nếu như hắn đến để làm nàng tức giân thì hắn hiển nhiên đã thành công rồi.
Khi Cố Tu Yến hạ thấp Văn Nhân Cẩn, A Lạc tức giận đến cả người phát run, nếu không phải nàng còn có lý trí, nhất định sẽ phản bác lại.
Chẳng qua lúc này Cố Tu Yến rõ ràng đang lên cơn thịnh nộ, đối mặt với một nam nhân thân thể cường tráng lại âm tình bất định, nàng bên này không chỉ có nữ nhi ngủ say, trong bụng mình còn có một sinh mạng nhỏ, tạm thời nhượng bộ mới là phương án tốt nhất.
Thấy A Lạc không nói một lời, vẻ giận dữ trên mặt Cố Tu Yến hơi thu liễm một chút. Sự trầm mặc của nàng bị hắn coi là ngầm thừa nhận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, hắn đột nhiên nhẹ giọng, thương tiếc nói: “Yên nhi, ngươi gả cho hắn mấy năm nay, nhất định phải chịu khổ rồi?”
A Lạc vẫn im lặng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại lùi lại một bước.
“Liệu ngươi có hối hận năm đó đã không gả cho ta không?” Rốt cục Cố Tu Yến cũng hỏi ra vấn đề sâu nhất trong đáy lòng hắn.
Hắn chờ mong nàng nói hối hận, như vậy mới có thể chứng minh, trong lòng nàng còn có hắn, chỉ là bị vận mệnh trêu đùa mới phải bất đắc dĩ rời đi.
A Lạc không muốn trả lời hắn, nhưng đúng lúc này, Tiểu Tuệ Tuệ trong ngực dụi mắt tỉnh lại.
Tiểu gia hỏa kia mở to hai mắt như nai con, nhìn mẫu thân, lại quay đầu nhìn nam nhân xa lạ trước mặt mẫu thân, vẻ mặt mơ hồ.
“Mẫu thân, thúc thúc này là ai vậy?” Tiểu nha đầu bi bô hỏi, lại há miệng ngáp một cái, lẩm bẩm nói, “Tuệ Tuệ muốn phụ thân, sao phụ thân còn chưa đến đón chúng ta về nhà?”
A Lạc cúi đầu trấn an nữ nhi: “Tuệ Tuệ ngủ thêm một lát nữa, phụ thân lập tức tới ngay rồi.”
Mấy năm không gặp, A Lạc trổ mã ngày càng đẹp hơn. Khuôn mặt sáng ngời động lòng người, có lẽ đã trở thành mẫu thân, quanh thân quanh quẩn khí tức ôn nhu như nước, cùng nói chuyện với nữ nhi, vẻ mặt tràn đầy nhu tình.
Bị một màn này làm đau mắt, Cố Tu Yến bỗng dưng nghĩ đến nhi tử duy nhất của mình, Cố Đình Yến.
Cố Đình Yến bị sinh non, khi đó Tô Bạch Vi mang thai tháng thứ tám, bởi vì hắn tới phòng biểu muội một lần mà đại náo, không cẩn thận ngã xuống sinh ra Yến Nhi chưa đầy bốn cân.
Có lẽ đây là ông trời đang nói với hắn, Yến Nhi nhất định không thể có được một người mẫu thân tốt.Tô Bạch Vi ngay cả bản thân cũng không chiếu cố tốt được, càng đừng nói đến việc nuôi dưỡng một đứa nhỏ thân thể ốm yếu.
Yến nhi ở trong tay nàng đã mấy lần nguy kịch, sau đó Cố Tu Yến dứt khoát đưa Yến Nhi cho biểu muội nuôi nấng, mới khiến đứa nhỏ kia gian nan sống sót.
Bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của tiểu nữ oa, trong lòng Cố Tu Yến ngũ vị tạp trần.
Nếu, nếu lúc trước hắn không hủy hôn, mà lựa chọn Tô Lạc Yên, hài tử của hắn có thể cũng khỏe mạnh đáng yêu như vậy hay không?
Giờ khắc này, Cố Tu Yến cũng không cách nào lừa gạt mình. Người thật sự hối hận, kỳ thực vẫn luôn là hắn.
Hắn mạnh mẽ tiến lên, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng: “Yên Nhi, nếu như ta nói ta hối hận rồi, nàng có còn nguyện ý trở lại bên cạnh ta, làm thê tử của ta hay không?”
A Lạc sợ ngây người, nàng bị nắm chặt tay, ôm Tuệ Tuệ có chút không vững.
Cũng may tiểu gia hỏa kia rất hiểu chuyện, thấy thế liền vội vàng tự mình trượt xuống từ trong ngực mẫu thân, ôm chân nàng, chớp chớp đôi mắt to nhìn vị thúc thúc kỳ quái thoạt nhìn rất hung dữ trước mắt này.
Lời nói vừa rồi Tuệ Tuệ cũng nghe thấy, A Lạc còn chưa kịp trả lời, tiểu gia hỏa kia liền giòn giã nói: “Thúc thúc, mẫu thân là của phụ thân ta, mới không phải là thê tử của ngươi!”
Cố Tu Yến mắt điếc tai ngơ, chỉ siết chặt tay A Lạc, tựa hồ nhất định phải lấy được đáp án.
“Ngươi, ngươi trước tiên buông tay ta ra...”
A Lạc tiến thoái lưỡng nan, nàng hiện tại có thể xác định nam chủ này nhất định có bệnh nặng gì đó, vậy mà lại nàng nhớ mãi không quên đối với một nữ phụ như nàng. Nếu nàng trả lời không tốt chọc giận hắn, đến lúc đó hai mẹ con đều không an toàn. Nhưng muốn nàng phải trái lương tâm thuận theo ý hắn, nàng làm không được.
Đang rối rắm, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hỉ: “Phụ thân!!!”
A Lạc nghe tiếng ngẩng đầu, trong bóng đèn mông lung, một nam tử thanh tuấn đạp bóng đêm vội vàng mà đến. Thân hình hắn thon dài, một bộ nguyệt sắc trường bào sạch sẽ như tuyết, phản chiếu dưới màn đêm, khiến cả người hắn tựa như thần minh đi ra từ trong bóng tối, cả người tản ra ánh hào quang.
Ngực đột nhiên nhẹ nhàng gõ một cái, loại cảm giác an toàn lập tức rơi xuống, lặng yên xen lẫn một chút vui mừng, hội tụ thành một dòng nước ấm bao vây A Lạc.
Nghe thấy thanh âm của nữ nhi, bước chân Văn Nhân Cẩn khẽ dừng lại, nhanh chóng bước nhanh tới gần mấy người.
Cố Tu Yến còn có chút không kịp phản ứng, trầm mặt nghi ngờ không thôi: “Văn Nhân Cẩn? Làm sao ngươi tìm được đến đây?”
Tuệ Tuệ lên tiếng hô to: “Phụ thân, mau đánh hắn, hắn là người xấu, bắt nạt mẫu thân!!!”
Giọng nói của tiểu hài tử bén nhọn, đâm vào tai ba người ở đây, A Lạc thì còn đỡ, hai người còn lại đều thay đổi sắc mặt.
Cố Tu Yến sợ khiến người ta nghe thấy, làm hắn mất mặt mũi. Văn Nhân Cẩn thì chợt lãnh lệ, ánh mắt hắn nhìn không thấy, chỉ có thể dựa vào thanh âm để phân biệt vị trí, lòng nóng như lửa đốt, giơ tay lên liền đánh tới phương hướng của Cố Tu Yến.
Một kích không hề thủ hạ lưu tình, lại đến quá đột ngột, Cố Tu Yến chỉ cảm thấy hoa mắt, theo đó là một cỗ lực mạnh mẽ đánh tới, ngực đau đớn, cả người lảo đảo một cái, đụng vào cột trụ trong điện.
Hắn dựa vào cột trụ, ngồi trên mặt đất lên tiếng, không ngờ Văn Nhân Cẩn lại có võ nghệ, mặc dù hắn ở trong quân vài năm, thân thể cường kiện, nhưng nhất thời cũng không đứng dậy nổi.
Đáng tiếc giờ phút này căn bản không ai quản hắn, A Lạc nhào vào trong ngực Văn Nhân Cẩn, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, liên thanh trấn an bên tai hắn.
“A Du, đừng sợ, đừng sợ, ta khỏe mạnh, ta không sao.”
Ngón tay hắn lạnh lẽo, hai tay gắt gao giam chặt nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực, trong đôi mắt màu hổ phách toàn bộ đều là hoang mang sợ hãi.
A Lạc nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, không ngừng gọi tên nàng, “A Lạc, A Lạc, ta đến muộn...”
Nghe thấy vậy, lòng A Lạc đều muốn tan ra, bất chấp hoàn cảnh nơi này, tiến lên hôn lên môi hắn, khẽ hôn lên mắt hắn.
Người này cũng giống như Tiểu Tuệ Tuệ, có đôi khi rất không có cảm giác an toàn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến nàng, tỷ như lần mang thai này, rõ ràng không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn hết sức cẩn thận.
A Lạc biết đó là do Văn Nhân Cẩn quan tâm đến nàng, hắn yêu nàng đến tận xương tủy, A Lạc không thể nào tưởng tượng được nếu một ngày nào đó mình xảy ra chuyện gì, sợ rằng người này sẽ điên mất.
Quả nhiên hôn một cái sẽ tốt hơn nhiều, tâm tình Văn Nhân Cẩn chậm rãi ổn định lại, trở về bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt ngày thường.
A Lạc nắm tay hắn, ôn nhu nói: “Được rồi, ta thật sự không có việc gì, hắn chỉ nói với ta vài câu. Chúng ta hãy về nhà đi, ta có chút buồn ngủ rồi.”
Nói đến đây, nàng ngáp một cái.
Văn Nhân Cẩn nghiêng người lại, ôm ngang nàng lên, khàn giọng nói: “Được, nàng ngủ đi, ta sẽ dẫn nàng về nhà.”
“Cha, nương, về nhà thôi.” Tiểu Tuệ Tuệ bị bỏ quên không những không không vui, mà còn cất chân ngắn đuổi theo phía sau Văn Nhân Cẩn, nắm lấy góc áo hắn, lạch bạch đuổi theo bước chân của phụ thân.
Người một nhà hoàn toàn không để mắt đến Cố Tu Yến, tựa hồ tất cả đều không nhìn thấy hắn.
Điều này đối với Văn Nhân Cẩn vẫn luôn tuân thủ lễ tiết mà nói, lộ rõ vẻ bất bình thường. Trong chuyện có liên quan đến thê tử cùng nữ nhi, người nam nhân từ trước đến nay luôn tao nhã có lễ này, cũng không khỏi lộ ra một mặt cường thế lạnh lùng.
Trước khi đi ra khỏi đại điện, A Lạc mím môi, nằm trên vai Văn Nhân Cẩn, nói với nam tử huyền y chật vật ngồi trên mặt đất phía sau: “Thái tử điện hạ, ta chưa bao giờ hối hận khi gả cho Thế tử, nếu có thể làm lại, lựa chọn của ta vẫn giống như bây giờ. Ta yêu hắn, không chỉ bởi vì hắn là phu quân của ta, mà còn bởi vì hắn là Văn Nhân Cẩn.”
Mi mắt của Văn Nhân Cẩn run lên, cước bộ dừng lại, hô hấp đều đình trệ trong nháy mắt.
“Đi thôi.”
A Lạc kéo vạt áo hắn, lúc này hắn mới cất bước rời đi.
Đến ngoài điện, A Lạc thấy một vị thái giám trung niên, khom người, yên lặng không tiếng động dẫn bọn họ xuất cung.
Thọ yến của hoàng đế đã chấm dứt, trên đường có thể nhìn thấy người túm năm tụm ba xuất cung. Nhìn thấy A Lạc lúc này được công tử bạch y tóc đen như mực, phong hoa tễ nguyệt trân quý ôm thê tử trong ngực, tựa như nâng một kiện trân bảo tuyệt thế, có nữ tử không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Sau đó Thái tử thế nào, A Lạc không quan tâm. Trở lại Hầu phủ, nàng dỗ dành cả đêm, mới dỗ được Văn Nhân Cẩn.
Chỉ là kế tiếp, người này lại trở thành cái đuôi nhỏ đi theo phía sau nàng, dính người muốn chết, rời khỏi hắn trong chốc lát sẽ phải đi tìm nàng.
Văn Nhân Cẩn vốn bởi vì mù lòa mà có khúc mắc, chuyện lúc này càng khiến hắn sợ hãi không thôi. Bề ngoài thoạt nhìn hắn vẫn là bộ dáng ôn nhu bình thản kia, nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên kêu A Lạc một tiếng, nghe thấy nàng đáp lại mới yên tâm.
Thấy hắn lo được lo mất như vậy, A Lạc không nói gì, chỉ tận lực hết mức không rời khỏi hắn, đi đâu làm cái gì cũng sẽ nói với hắn, cho hắn cảm giác an toàn.
Trải qua cuộc sống như vậy mấy ngày, thật vất vả chờ đến lúc sinh hoạt dần dần hồi phục nguyên dạng, bỗng dưng một ngày A Lạc lại biết được một tin tức bùng nổ.
Hoàng đế sắp phế Thái tử!
Chuyện này cũng không phải bởi vì chuyện tối hôm đó, nghe nói là sau thọ yến, Hoàng đế lại tổ chức một lần tư yến, chỉ mời những thành viên tông thất, còn có một vài thần tử thân cận.
Là thư đồng kiêm bạn tốt nhiều năm của Hoàng đế, tất nhiên Tô thái phó cũng nằm trong danh sách.
Ngoài ra, còn có mẫu tộc của Thái tử là Tống gia, cùng với Đại tướng quân Tây Bắc Tống Hâm Châu ngày đó mới trở về kinh.
Ý đồ của Hoàng đế rất rõ ràng, hắn muốn thu hồi binh quyền, lần tư yến này chính là một lần thăm dò.
Trên bàn ăn, Hoàng đế tán gẫu về chuyện nhà, rồi nói Tống Hâm Châu càng vất vả công lao càng lớn, chỉ là hôm nay cũng đã sắp đến sáu mươi rồi, đã đến lúc hưởng phúc, để hắn trở về kinh tu dưỡng.
Tống Hâm Châu lúc này tỏ vẻ mình càng già càng dẻo dai, còn có thể vì Đại Vinh vì bệ hạ mà ra sức cống hiến vân vân. Bất quá nếu bệ hạ có coi trọng người người trẻ tuổi nào, hắn cũng sẽ cam nguyện nhường lại vị trí cho hiền tài.
Lời này có ẩn ý, nghe như là hoàng đế muốn đuổi hắn xuống, nhường chỗ cho kẻ khác.
Những người ở đây đều biết song phương đang đấu khẩu sắc bén, nhưng Thái tử không thấy rõ tình thế, cũng có lẽ là vì bảo trụ cánh tay mạnh mẽ của mình, đứng lên nói chuyện vì cữu cữu.
Hoàng đế thăm dò ra Tống gia không có ý định giao ra binh quyền, song phương tan rã trong không vui.
Yến tiệc đã xảy ra những chuyện này, sau đó bữa tiệc tối tan rã, mọi người rời đi, thái tử bị lưu lại một mình.
Đêm đó, Thái tử cùng Hoàng đế nói cái gì, không ai biết, chỉ biết suốt đêm hoàng đế gọi thái y, ngày hôm sau liền ở trên triều đình phẫn nộ mà phế thái tử, nhưng lại bị chúng thần khuyên can.