A Lạc không chút che giấu gật gật đầu, hạ thấp giọng: “Ừm.”
Lý Tư Tề cười nói: “Tớ biết ngay mà, người tới nơi này không có ai là không tò mò về anh ấy cả. Người kia là ông chủ của Đường Tâm, tớ cũng không biết tên anh ta là gì, chỉ biết hắn họ Tạ. Bình thường hắn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở Đường Tâm, có đôi khi còn có thể làm bánh ngọt nữa.”
Trên thực tế, lúc Đường Tâm vừa mới mở, chính là do người đàn ông này ở ngoài quán đón khách, thời điểm mới phát hiện ra hắn, các nữ sinh trong trường liền xao động y hệt như lúc các nam sinh đối mặt với A Lạc mới chuyển trường đến vậy.
Diện mạo của vị ông chủ Tạ này so với một ít minh tinh cũng không hề kém, hơn nữa từ trước đến nay nam sinh xinh đẹp hơn so với nữ sinh thì hiếm hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng được ông chủ tiệm bánh anh tuấn này tạo thành bao nhiêu trùng kích cho một đám thiếu nữ xuân tâm manh động.
Đường Tâm cũng bởi vậy mà nổi danh trong trường học, lúc đầu trong cửa hàng thường có nữ sinh mộ danh đến thăm chủ tiệm, sau đó có lẽ chủ tiệm cũng không chịu nổi quấy rầy, nhanh chóng tuyển thêm nhân viên làm việc, còn chính mình thì rất ít khi xuất hiện.
Cửa hàng này đã mở ở đây hai năm, phần lớn thời gian ông chủ Tạ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, dần dần lòng hiếu kỳ của đám học sinh đối với chủ tiệm cũng không còn như trước nữa, lại bởi vì giá bánh ngọt ở đây cao hơn một chút so với các cửa hành xung quanh nên học sinh lui tới cũng ít đi.
Lúc Lý Tư Tề kể lại tất cả cho A Lạc, sự chú ý của A Lạc vẫn dừng lại ở người đàn ông vừa rồi.
Lý Tư Tề còn chưa nói xong, chủ tiệm bên kia liền lấy được cà phê của mình, sau đó bưng ly cà phê, chuyển đến một cánh cửa nhỏ ẩn giấu trong phòng, tựa hồ là đã lên lầu.
“Anh ấy sống ở đây hả?” A Lạc hỏi.
Lý Tư Tề khẽ gật đầu: “Đúng vậy a, hình như anh ấy vẫn luôn sống ở đây, trên lầu chính là nhà của anh ấy, chỉ có điều là không thường thấy anh ấy thôi.”
Cô không có hứng thú lắm với ông chủ Tạ này, cho dù có hứng thú cũng là hai năm trước rồi, nói xong tất cả những gì mình biết liền chuyên chú ăn bánh ngọt uống trà sữa của mình.
“Nói đến chuyện này phải kể đến tay nghề nhất tuyệt của ông chủ Tạ, anh ấy làm bánh ngọt cực kỳ ngon luôn, thật muốn có cơ hội ăn lại một lần nữa.” Thiếu nữ dùng giọng điệu mơ ước cảm thán.
A Lạc cười cong mày, “Nhất định có thể.”
Lý Tư Tề giương mắt nhìn người bạn cùng bàn của mình, màn đêm dần dần buông xuống, làn da trắng sứ của thiếu nữ đắm chìm dưới tia sáng hơi mờ nhạt, phảng phất như phát sáng vậy, đôi mắt trong suốt như trăng lưỡi liềm cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy ý cười nhạt, tựa như một bức tuyệt thế danh họa đang sống lại.
Ai, thật đúng là người so với người càng làm cho người ta tức chết mà, làm sao lại có thể đẹp mắt như vậy chứ.
Ăn xong đồ ngọt, Lý Tư Tề liền dẹp đường về phủ, nhà cô và A Lạc là hai phương hướng khác nhau, khoảng cách không tính là quá xa, đại khái chính là cách hai cái tiểu khu trong tam trung, hai người tách ra ở tiệm bánh ngọt, Lý Tư Tề về nhà, A Lạc như thường lệ ngồi thêm một hồi rồi mới rời đi.
Cô đột nhiên chuyển trường, chỉ kịp vội vàng thuê một căn nhà gần trường học, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô ở, cho nên bình thường A Lạc kỳ thật không muốn ở nhà cho lắm.
Đẩy cửa nhà ra, trong phòng tối đen yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
A Lạc bật đèn lên, đèn sợi đốt chiếu sáng rực rỡ toàn bộ căn nhà, đây là một căn hộ khép kín, rất lớn, rất trống trải, cũng rất vắng vẻ.
A Lạc đặt túi sách xuống, chuẩn bị vào bếp nấu một cái gì đó để ăn.
Vừa mở cửa tủ lạnh, điện thoại di động trong túi liền vang lên, cô vừa nhìn qua, là mẹ.
Lý Tư Tề tò mò vì sao A Lạc xinh đẹp nhưng không có một tia ngạo khí, đó là bởi vì tuổi thơ của Khương Lạc. Khương Lạc là con của một gia đình cha mẹ đơn thân, năm cô tám tuổi cha mẹ đã ly dị, nguyên nhân là vì cha ngoại tình.
Mẹ Khương một mình dẫn cô phiêu bạt bên ngoài, một người phụ nữ mang theo một đứa bé có thể tưởng tượng ra được có bao nhiêu gian khổ.
Trong hoàn cảnh như vậy, Khương Lạc đương nhiên lớn lên vô cùng hiểu chuyện, huống chi mẹ Khương là một người phụ nữ tính cách lãnh đạm cường ngạnh, bà mang theo một đứa bé lại xông pha đạt được thành tựu ở thành phố hạng nhất, hiện tại đang làm giám đốc điều hành của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, không thể không khiến người ta bội phục.
Có một người mẹ cường thế như vậy, Khương Lạc cũng phải thích ứng trở nên an tĩnh nội liễm, bình thường chưa bao giờ để cho mẹ Khương phải lo lắng, là một người con cực kỳ nhu thuận.
Khi phát hiện Khương Lạc còn chưa chuyển hộ tịch, phải về quê tham gia kỳ thi đại học, mẹ Khương vô cùng do dự.
Bà đúng là có thể bỏ ra một khoản tiền chuyển hộ tịch của con gái đến thành phố mình làm việc, nhưng cũng phải phiền toái một trận, đây dù sao cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Ngược lại Khương Lạc rất thông cảm cho mẹ Khương, tự mình đề nghị trở về quê nhà học tập, mẹ Khương không yên lòng, nhưng thấy con gái kiên trì, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Chuyển trường tới đây một tuần, mỗi ngày mẹ Khương đều nói chuyện với A Lạc, kỳ thật từ khi còn bé Khương Lạc đã quen với cuộc sống một thân một mình, lúc mẹ Khương đi công tác ở bên ngoài, có lần nào mà không phải Khương Lạc một mình ở nhà tự chăm sóc bản thân chứ?
Biết được con gái thích ứng không tệ, mẹ Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, hai mẹ con nói chuyện với nhau một hồi, liền kết thúc cuộc điện thoại.
A Lạc xào cho mình hai món ăn đơn giản, sau khi ăn tối liền trở về phòng làm bài tập về nhà.
Nhiệm vụ của lớp 12 rất nặng nề, không chỉ có kiến thức học tập trên lớp nặng mà còn có vô số bài tập phải làm, A Lạc làm đến hơn mười một giờ, bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt như mực, mới ngừng lại.
Cảm nhận được gió mát thổi vào cửa sổ, A Lạc đi đến bên cạnh cửa, đem hai chậu hoa nhỏ đặt ở ban công cửa sổ vào nhà, kéo rèm cửa lại.
Ngày hôm sau A Lạc ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, khó lắm mới có được một ngày nghỉ, cô cũng không muốn dậy sớm nữa.
Đi ra khỏi phòng, phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng, rác đêm qua cũng đã được mang đi, quần áo đã thay giặt xong được phơi ở ngoài ban công. Lúc trước khi thuê nhà xong, mẹ Khương liền thuê một người giúp việc cho A Lạc, bình thường vào cuối tuần sẽ đến nấu cơm và dọn dẹp phòng cho cô, về phần những ngày trong tuần, A Lạc cơ bản đều ăn ở trường.
Có điều bây giờ, dì giúp việc gia đình đã rời đi rồi.
Ăn xong một bữa điểm tâm, A Lạc lại làm nốt phần bài tập hôm qua, cuối cùng thời gian còn lại cũng có thể nhàn nhã hơn rồi.
Bất quá một người cũng không có gì thú vị, A Lạc chơi điện thoại di động một hồi, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông hôm qua nhìn thấy ở Đường Tâm.
Chẳng biết vì sao, khi cô vừa nhìn thấy hắn, liền có một loại cảm giác mặt nóng tim đập nhanh hơn bình thường, đáy lòng có một thanh âm vẫn luôn nói, chính là hắn, cả đời này của cô, chính là vì hắn mà đến, hắn chú định là người yêu của cô, cô nhất định phải làm cho hắn yêu mình.
A Lạc nghĩ không ra cảm giác đó đến từ đâu, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận.
Loại cảm giác định mệnh này, có lẽ nếu xuất hiện ở những người khác sẽ được coi là rất huyền bí, nhưng với A Lạc mà nói lại có loại cảm giác rất tự nhiên.
Cô không cảm thấy kỳ quái chút nào, bởi vì từ lúc chuyển trường đến bên này, cô liền cảm thấy nơi sâu thẳm trong mình có biến hóa, loại thay đổi này rất nhỏ lại không dễ phát hiện, cho dù mẹ Khương có ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra, nhưng trong lòng A Lạc lại biết rõ, mình chắc chắn có điểm không giống trước.
Ví dụ như thành tích của cô, trước kia cũng chỉ là hơn cấp trung một chút, ngày đầu tiên đến Lam Thành thi tuyển, cô lại thi ra một thành tích tốt khó có được.
Ví dụ như cho dù cô ở trên lớp có thất thần thì vẫn có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của giáo viên, giống như những bài học đó đã sớm học qua ngàn vạn lần rồi vậy.
Còn có chuyện hôm qua cùng Tạ lão bản gặp nhau, tâm tình lúc ấy của A Lạc, chỉ có thể dùng một câu”'Rốt cục cũng đã tới” để hình dung.
A Lạc mơ hồ có loại cảm giác, lẽ ra mình sẽ phải biết nhiều hơn, giống như thân phận của Tạ lão bản, hoặc là thứ gì đó khác, nhưng những thứ kia đều bị che giấu.
Loại che giấu này xuất phát từ ý tốt, mà không phải là cố ý giấu diếm, có lẽ không biết sẽ càng tốt hơn đối với cô, trong lòng A Lạc không hiểu sao lại chắc chắn như vậy.
Về dự cảm vừa sâu xa vừa khó hiểu này, A Lạc chỉ suy nghĩ một hồi liền không nghĩ đến nó nữa.
Cô định đi dạo quanh Đường Tâm, dù sao ở nhà cũng chỉ ngây ngốc nằm ỳ một chỗ, không bằng đi thử vận khí, xem có thể nhìn thấy người kia hay không.
Cũng không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng A Lạc hay không, lúc này đây, cô vừa mới đi vào Đường Tâm, liền nhìn thấy vị ông chủ Tạ kia từ sau bếp đi ra.
Hắn mặc đồng phục màu trắng, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt ấm áp và an tĩnh.
Ngày nghỉ, trường học tan học, khách trong cửa hàng cũng ít, A Lạc là người đầu tiên đến. Cô đứng trước quầy, nhìn người đàn ông đi đến sau quầy, giọng nói trầm thấp hỏi: “Xin hỏi bạn muốn dùng gì?”
“Một ly Cappuccino.” Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Lý Tư Tề nói hắn làm bánh ăn rất ngon, A Lạc bổ sung, “Thêm một chiếc bánh ngọt nữa.”
Người đàn ông nhấc hàng mi dài lên, lặng lẽ nhìn A Lạc một cái, lại hỏi: “Bánh gì?”
A Lạc khẽ nhíu mày, cô cũng không biết mình muốn ăn bánh ngọt gì, càng không rõ nơi này có những loại bánh gì.
Người đàn ông đưa tay, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy một tấm bìa cứng màu sắc sặc sỡ viết tên các món tráng miệng, đưa nó đến trước mặt A Lạc.
Trước mắt A Lạc thoáng chốc sáng ngời, đầu ngón tay điểm lên tấm menu, phân vân lựa chọn trong rất nhiều món tráng miệng.
Cô không chú ý tới, ánh mắt người đàn ông phía sau quầy vẫn không dấu vết rơi trên mặt cô, thu hết tất cả biểu tình rất nhỏ của cô vào đáy mắt, cũng phân tích hết lần này đến lần khác trong đầu.
Gặp lại ngày hôm qua, không chỉ cô nhớ đến hắn, chính hắn cũng nhớ kỹ cô ấy.
Bộ dáng của cô, cùng người trong trí nhớ của hắn có một chút tương tự, thiếu nữ trong trí nhớ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy kia, tuy rằng không có dung mạo xuất chúng như cô gái trước mặt, nhưng khí tức trên người các nàng, lại làm hắn kìm lòng không được nhớ lại thiếu nữ nhu thuận kia.
“Cho tôi một phần bánh ga - to Black Forest.”
Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên, kéo lại suy nghĩ của người đàn ông, sắc mặt hắn bình tĩnh, đáp một tiếng 'được', ai cũng nhìn không ra hắn từng có một lần thất thần ngắn ngủi.
“Phiền bạn chờ một chút, tôi ra sau bếp chuẩn bị, sẽ có ngay lập tức.” Thanh âm của nam nhân cũng giống như người của hắn, ngữ điệu không nhanh không chậm, ngữ khí ôn hòa vừa phải, kết hợp với khí chất quanh người hắn, trực tiếp khiến cho tâm tình người ta cũng theo đó mà dịu đi, tự nhiên sẽ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Cho dù vóc dáng hắn cao, thể trạng cũng cường tráng hơn nam nhân bình thường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không ai có thể nhấc lên bao nhiêu tâm lý phòng bị.
“Được rồi.”
A Lạc cũng như vậy, trên mặt cô mang theo nụ cười mà chính mình cũng không phát hiện ra, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tự mình đi đến một chỗ ngồi xuống.
Ngồi một lúc, chuông gió trước cửa hàng vang lên.
Một người đi vào, A Lạc quay đầu lại nhìn, hóa ra là giáo viên hóa học của lớp bọn họ.
Thầy hóa học họ Chu, tên đầy đủ là Chu Gia Toàn, là một người đàn ông trung niên ôn tồn tốt bụng, dáng người thầy hơi mập, da trắng mặt tròn, thoạt nhìn mập mạp tráng kiện, học sinh trong trường đều gọi thầy là lão Chu.
Biệt danh này rõ ràng mang sắc thái đùa giỡn, nhưng mỗi lần lão Chu nghe được, đều chỉ cười tủm tỉm đáp lời, chưa bao giờ tức giận.
Sau đó biệt danh này được gọi nhiều hơn, bây giờ không ai gọi là giáo viên hóa học nữa, mà là một tiếng lão Chu.
Nhìn thấy hắn, A Lạc đứng dậy, nói với lão Chu: “Em chào thầy ạ.”
Lão Chu hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt mập mạp của hắn nặn ra một nụ cười, một đôi mắt nhỏ bị ép thành một khe hở, bàn tay to bày ra trước mặt, thoạt nhìn rất có cảm giác vui mừng.
“Hóa ra là bạn học Khương.” Lão sư hóa học cười đáp lại.
Mặc dù nhiều người nói rằng giáo viên hóa học rất dễ nói chuyện nhưng mỗi khi A Lạc nhìn thấy hắn, vẫn luôn cảm thấy hơi sợ một chút.