Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 55: Chương 55: Sao còn chưa tìm tôi? (13)




Bây giờ dùng một câu không thể thích hợp hơn để hình dung tình cảnh lúc này chính là: Tôi đoán đúng được phần mở đầu, nhưng lại không nghĩ tới kết thúc sẽ như thế này.

Thẩm Hi và A Lạc bình yên vô sự đi ra ngoài, còn người quay phim bấm cái nút kia thì ở lại, anh ta bị nhốt ở mật thất phía dưới hơn một tiếng đồng hồ, đây là kết quả của việc bọn A Lạc kịp thời gọi người tới cứu.

Chủ sở hữu của lâu đài cổ nói, mật thất kia là một cửa ải ẩn giấu trong lâu đài cổ, bình thường rất ít người có thể tìm được, thế nên ông ấy mới không nhắc nhở, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Hi phát hiện ra.

Sự kiện mật thất còn gây ra một làn sóng thảo luận trên mạng, phần lớn mọi người đều tán thưởng thiên phú giải mã của Thẩm Hi, cùng với sự cảnh giác của Tân Lạc, chỉ có một bộ phận nhỏ người đồng tình với anh chàng quay phim xui xẻo kia, 'ha ha ha' cả nửa ngày. Dù sao lúc ấy là tự hắn tiện tay chạy tới ấn cái công tắc kia.

Người quay phim đi theo nhóm A Lạc cũng được đổi thành người khác, bởi vì mấy ngày tiếp theo, Thẩm Hi lại sinh ra hứng thú rất lớn đối với lâu đài này, mỗi ngày cùng A Lạc đi giải mã những ẩn số chung quanh, những cư dân mạng kia vốn là đến xem yêu đương, lại buộc phải xem livestream giải mã tận ba ngày liền.

Người quay phim rơi xuống mật thất bị bóng ma trong tâm lý, rốt cuộc không dám đi theo bọn họ nữa.

Trên đường bọn họ lại kích hoạt rất nhiều cửa ải mật thất nữa, nhưng đều hữu kinh vô hiểm mà đi qua.

Lúc bắt đầu, cư dân mạng còn hô hào muốn xem yêu đương, không muốn xem giải mã, kết quả sau đó tất cả đều bị nghiện, người xem livestream ngoài ý muốn trở nên nhiều hơn.

Thật sự là giá trị nhan sắc của hai người quá cao, chỉ số thông minh của Thẩm Hi cũng rất tốt, cả tòa lâu đài cổ này cơ hồ đều bị cậu đi dạo qua một lần, tất cả những nơi có thể giải mã đều bị cậu tìm ra, đến cuối cùng ông chủ lâu đài khẩn khoản xin cậu đừng tiếp tục đi tìm căn nguyên nữa, càng tiết lộ nhiều thì lâu đài cổ này cũng không cần phải mở ra làm gì nữa, người ta đều biết cách giải mã như thế nào rồi thì chẳng còn gì thú vị cả.

Không thể không nói, tiểu nãi cẩu có nhan sắc lại có tài không phải là chỉ thu hút bình thường đâu, toàn bộ nửa sau của chương trình trở thành show diễn cá nhân của cậu, toàn phương vị đều thể hiện chỉ số thông minh siêu cường cùng với sức quan sát chi tiết của thiếu niên, giúp cậu tăng thêm một lượng lớn fan hùng hậu.

“Chúng ta sống chung đi” kết thúc trong tâm trạng vừa yêu vừa hận của đạo diễn và tổ tiết mục, yêu bởi vì chương trình đã đạt đến một sức nóng chưa từng có, nhưng đồng thời, ba ngày sau hào quang của mấy nhóm còn lại đều bị che khuất, chương trình cũng từ tạp kỹ tình yêu chuyển thành tạp kỹ giải mã, khiến người ta dở khóc dở cười.

Không có gì bất ngờ khi phần thưởng nhiệm vụ tìm kho báu của lâu đài cổ thuộc về A Lạc và Thẩm Hi, với tốc độ của cậu, trong khi các tổ khác còn đang chậm rãi tìm kiếm manh mối thì hắn đã tìm được kho báu mà tổ tiết mục giấu đi, sớm giành được thắng lợi.

Vào ngày quay phim kết thúc, mọi người đi ra khỏi lâu đài cổ, đã có mấy chiếc xe bảo mẫu chờ ở bên ngoài lâu đài rồi.

A Lạc đi theo phía sau Thẩm Hi, thiếu niên một tay kéo vali, đưa cô đến bên cạnh xe, tay còn lại mở cửa xe cho cô.

Chạng vạng, mặt trời còn treo phía cuối chân trời, chiếu xuống ánh sáng vàng rực rỡ, rơi trên người thiếu niên, khiến làn da hắn càng thêm nổi bật trắng nõn, cả người sáng sủa lại thanh thuần.

A Lạc ngồi vào trong xe, thiếu niên vẫn đứng bên cửa xe, đáy mắt lộ rõ sự không nỡ.

“Chị, chị không có gì muốn nói với tôi sao?” Hắn mở miệng, mong chờ hỏi.

Đến lúc chia tay rồi, nhưng Tân Lạc vẫn không mở miệng bày tỏ, khiến Thẩm Hi nhịn không được mà nóng nảy.

A Lạc vẫy vẫy tay với hắn: “Cậu đến gần hơn một chút.”

Thiếu niên ngẩn người, nghe theo lời cô nói cúi người xuống, tiến lại gần cô.

A Lạc ngước mắt nhìn bốn phía, trợ lý ở phía sau đang sắp xếp vali, Bùi tỷ đang nói chuyện với đạo diễn chương trình, không ai chú ý tới bọn họ.

Cô đưa tay, túm lấy áo trên ngực thiếu niên, kéo nửa người trên của hắn vào trong xe.

Ánh mắt thiếu niên mê man nhìn cô, một giây sau, hắn chợt mở to hai mắt.

Mùi hương thơm ngát đập vào mặt, cô gái trang điểm xinh đẹp tinh xảo ngẩng lên khuôn mặt mỹ lệ, hạ xuống trên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, lại nỉ non ở bên tai anh: “Làm bạn trai nhỏ của tôi, sau này không được tìm các tiểu tỷ tỷ khác nữa.”

Sau khoảnh khắc chạm môi, cô buông cậu ra, rồi đẩy cậu ra ngoài, trên mặt tràn đầy ý cười sung sướng.

Thẩm Hi ngơ ngác nhìn cô, há mồm cứng miệng: “Chị, chị.....”

A Lạc cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ vào tổ quay phim, Nhạc Nhạc có rảnh đến thăm ban không?”

Thiếu niên vẫn có chút chưa hoàn hồn lại được, theo bản năng lặp lại: “Thăm ban?”

Liếc mắt thoáng nhìn bóng dáng Bùi tỷ đang đi tới, A Lạc vẫy tay với anh: “Liên lạc với cậu bằng điện thoại di động sau nha, được rồi, trở về đi.”

Cho đến khi chiếc xe rời đi, Thẩm Hi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Cậu đứng tại chỗ vài phút, một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của anh trai Thẩm Dục.

“Nhạc Nhạc, về nhà thôi.”

Thẩm Hi chợt bừng tỉnh, lên tiếng hô 'anh', Thẩm Dục liếc cậu một cái, nói: “Sao môi em lại đỏ như vậy?”

Khuôn mặt thiếu niên bỗng nhiên đỏ bừng, hắn cuống quít giơ tay lên lau môi, trên đầu ngón tay quả nhiên có vết đỏ tươi sáng, đây là dấu son môi Tân Lạc lưu lại.

Thẩm Dục nghi ngờ nhìn em trai: “Đó là gì vậy?”

Thẩm Hi lắc đầu, đỏ mặt không nói một câu, vội vàng chui vào ghế sau xe.

Thẩm Dục rất quan tâm đến người em trai này, khi chương trình phát sóng mỗi ngày hắn đều canh chừng để xem trực tiếp, đương nhiên cũng nhìn thấy biểu hiện của em trai trong chương trình, như ngộ ra điều gì đó, hắn lên tiếng hỏi: “Nhạc Nhạc, mấy ngày nay chơi thế nào?”

Thẩm Hi: “Chơi rất vui, cái lâu đài cổ kia cực kỳ thú vị.”

“Vậy em có muốn đi những chương trình khác vui đùa một chút không? Mấy ngày trước, “Bí kíp tim đập” đã gửi kịch bản cho anh, cũng là một chương trình tạp kỹ tình yêu, nghe nói là sẽ đến hải đảo lướt sóng......”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Hi liền lắc đầu, không chút do dự cự tuyệt: “Không đi.”

Thẩm Dục cũng không có gì ngoài ý muốn, cười khẽ nói: “Ở chỗ anh còn có một kịch bản phim đang tìm kiếm khách mời, có muốn đi thử xem sao không?”

Thẩm Hi kỳ quái nói: “Em lại không lăn lộn trong giới giải trí, đi làm gì?”

“Ồ?” Thẩm Dục ra vẻ đáng tiếc, chậm rãi nói: “Nghe nói bộ phim này Tân Lạc cũng có xuất diễn, anh thấy cậu và Tân Lạc ở chung cũng không tệ lắm, mới giúp cậu lấy được nhân vật này, nếu cậu không cần thì thôi.”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên ngồi sau liền nhanh chóng nhào tới, nằm nhoài trên lưng ghế phụ nói: “Anh trai, anh cho em đi!”

Ở một bên khác, trong xe bảo mẫu, A Lạc và Bùi tỷ cũng đang nói về bộ phim này.

“Lần này biểu hiện của em ở chương trình tạp kỹ rất tốt, trước đó bên ngoài lan truyền scandal giữa em và Chu Gia Dần, bên Chu Gia Dần đều tỏ thái độ, có vẻ như bên chúng ta giống như đang bám người cọ nhiệt độ vậy, hiện tại coi như đã tẩy trắng rồi.”

Ngữ khí Bùi tỷ cảm thán, lại tò mò nói: “Chỉ là sao chị lại không biết diễn xuất của em tiến bộ lên nhiều như vậy? Đoạn thời gian trước ở nhà bế quan tu luyện đấy hả?”

A lạc: “Đó không phải là diễn kịch.”

Bùi tỷ không hiểu: “Hả?”

A Lạc nở nụ cười, cũng không giải thích, chuyển miệng nói: “Vài ngày nữa 'Thanh Cung Tử' sẽ khai máy, đến lúc đó để Tiểu Lâm đi theo em là được, chị nên đi dẫn dắt người mới đi.”

Bùi tỷ nhíu mày: “Sao chị lại không đi cùng em được?”

“Em cũng không phải là người mới, có cái gì còn không thể làm được chứ? Hơn nữa em nhớ mấy người mới kia cũng sắp tham gia chương trình tuyển chọn phải không? Có chị đi nhìn sẽ tốt hơn một chút.”

Bùi tỷ suy nghĩ một hồi, cũng gật đầu đồng ý.

Hai năm nay Tân Lạc bắt đầu lên ngôi, Bùi tỷ cũng trở thành người đại diện kim bài, năm ngoái công ty nhét mấy người mới để cô dẫn dắt, kỳ thật Bùi tỷ không vui lắm, dù sao Tân Lạc mới là cây rụng tiền của công ty, cô đi theo Tân Lạc là tốt nhất. Nhưng sự sắp xếp của công ty, một nhân viên nhỏ như cô không có cách nào đùn đẩy được, hơn nữa trong số những người mới kia có hai người có hậu đài, lạnh nhạt quá cũng không tốt cho lắm.

Thực ra, Bùi tỷ đã mấy lần ám chỉ để Tân Lạc đi ra ngoài tự lập môn hộ, đến lúc đó cô cũng có thể đi theo một mình Tân Lạc, dù sao như vậy cũng tốt hơn là ở công ty bị người sai khiến.

Đáng tiếc dường như Tân Lạc quyết tâm ở lại cái công ty nhỏ này, cho dù bây giờ trở thành đại hoa đán, cũng không nghĩ giống như các minh tinh khác, muốn thành lập phòng làm việc của riêng mình.

Nghĩ tới đây, Bùi tỷ không khỏi hỏi: “Tân Lạc, với vốn liếng hiện tại của em, kỳ thật đã có thể cùng Từ tổng nói một chút đến chuyện chuyển ra ngoài rồi? Em giúp hắn kiếm tiền nhiều năm như vậy, hắn cũng không đến mức ngăn cản không thả em đi chứ.”

Nghe vậy, A Lạc hơi ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Chị Bùi, việc này đừng nhắc lại nữa, trước mắt em còn chưa đi được.”

“Được rồi.” Thấy thái độ kiên quyết của cô, Bùi tỷ bất đắc dĩ thở dài.

Trong lòng A Lạc cũng thở dài một hơi, không phải cô không muốn đi, chỉ là năm đó khi cô gia nhập làng giải trí còn quá nhỏ, thế nên ký phải hợp đồng bất bình đẳng, nếu kiên quyết đi thì vẫn có thể đi được, nhưng đồng nghĩa với việc này, cô sẽ phải gánh một khoản nợ khổng lồ, có thể cả đời cũng không trả hết được.

Tân Lạc xuất thân bình thường, cha cô vốn là cảnh sát, năm ấy cha cô hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ khi Tân Lạc vừa tròn sáu tuổi.

Sau đó mẹ Tân một mình mang theo Tân Lạc, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, năm Tân Lạc mười lăm thì mẹ cô bị ung thư, gia đình vốn đã khó khăn nay lại càng thêm bần cùng.

Cô tốt nghiệp cấp 3 xong liền gia nhập giới giải trí, hiện tại công ty giải trí Tinh Thần cũng xem như là ân nhân của cô, ông chủ Tinh Thần Từ Đông Chu ký hợp đồng với cô, còn bỏ tiền ra giúp cô học đại học, chữa bệnh cho bà Tân.

Tuy rằng cuối cùng bà Tân vẫn qua đời, nhưng Tân Lạc vẫn đáp ứng yêu cầu của Từ Đông Chu, ký hợp đồng kéo dài hai mươi năm với công ty. Từ mười tám đến ba mươi tám tuổi, cô không thể rời khỏi giải trí Tinh Thần, tiền lương cũng cực kỳ thấp. Nếu như muốn hủy hợp đồng trước thời hạn, cần phải trả một khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ, số tiền đó lấy tiền tiết kiệm mấy năm nay của cô, căn bản không có khả năng trả được nợ.

Đã từng có công ty giải trí muốn đào cô qua, nhưng sau khi biết được tiền phạt vi phạm hợp đồng của cô, phần lớn đều lựa chọn từ bỏ.

Thật ra A Lạc cũng có chút mệt mỏi, ban đầu cô vào giới giải trí là vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng sau đó mẹ cô qua đời, trên đời này chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống của cô dường như mất đi mục tiêu, cả người trở nên mơ hồ.

Không phải là không có công ty giải trí lớn sẵn sàng trả tiền bồi thường hợp đồng cho cô ấy, nhưng cuối cùng A Lạc đã từ chối.

Một là trả nợ ân tình, hai là cô cảm thấy ở đâu cũng không khác biệt là mấy, bất kể là giải trí Tinh Thần hiện tại hay là công ty giải trí khác, đối với cô mà nói cũng chỉ là công việc quay phim mà thôi.

Trái tim cô phiêu bạt không nơi nương tựa, bất kể đi đâu cũng được.

Sau khi về đến nhà, A Lạc cầm điện thoại lên nhìn, trong điện thoại di động trống rỗng.

Trước đó trong chương trình, thiếu niên một câu chị hai câu chị cũng không gửi cho cô một tin nhắn nào. Cô cầm điện thoại nhìn một hồi, nhìn ảnh đại diện của cậu hình như là một nhân vật anime nào đó mà A Lạc không biết, nhưng có thể nhìn ra đây là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.

A Lạc đột nhiên nghĩ đến tuổi của mình, cô đã hai mươi sáu tuổi, mà cậu mới mười chín tuổi, chênh lệch nhau bảy tuổi, cô không thể nào hiểu được thế giới của cậu, mà cho dù trong chương trình cậu sẽ đỏ mặt tim đập, nhưng chỉ sợ đó cũng không hẳn là thực sự nghiêm túc?

Có lẽ là nghĩ đến những hồi ức trong quá khứ, không hiểu sao, A Lạc đột nhiên cảm thấy một cỗ thương cảm khó hiểu bao phủ chính mình.

Đúng lúc này, điện thoại di động “đinh” vang lên, hộp thoại mang theo ảnh đại diện anime của cậu nổi lên một dòng chữ: “Chị về đến nhà chưa? Không phải nói sẽ liên lạc bằng điện thoại di động sao, tôi chờ rất lâu rồi, sao chị không tìm tôi? [mặt khóc lóc]”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.