Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 152: Chương 152: Chương 10




Trong màn đêm lặng lẽ, chỉ thấy mắt đối mắt, chỉ nghe tim đập thình thịch dồn dập đối với người mình đặt trong lòng. Sở Ngạn quay đầu muốn thoát khỏi vòng tay của Chu Tinh Húc nhưng với cái thân thể yếu ớt này hoàn toàn không thể địch lại với y.

Chu Tinh Húc vẫn còn đang ngơ ngác trước lời thú nhận tình cảm của Sở Ngạn. Vẫn đang có chút không hoàn hồn khi tự hỏi vì sao mình tức giận. Vì điều gì mình phải tức giận khi người trước mắt luôn được lý trí dặn dò rằng chỉ là một người dưng vô tình gặp nhau không hơn không kém.

- “Câu trả lời đều có đủ rồi, nếu anh đã mãn nguyện rồi thì xuống giúp tôi”- Sở Ngạn nhàn nhạt nhìn thẳng vào ánh mắt của y, không trốn tránh không sợ hãi giống như một kẻ đã biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, dù có đối diện với tận thế cũng có thể bất cần đến mức kinh ngạc.

Chu Tinh Húc hạ tầm mi xuống, vuốt ve mái tóc hắn rồi từ từ rẽ xuống mi tâm, đặt nụ hôn lên trán rồi lại dời xuống hàng mi đang rung động, đến khi môi chạm môi được vài giây thì y mới từ từ rời khỏi, cũng nắm tay hắn đặt lên tim mình -”Dù tôi rất muốn nói không nhưng nơi đây... không chấp nhận cho tôi nói dối”-

- “Anh chấp nhận tình cảm của em trai mình sao?” Sở Ngạn cuối cùng cũng cười nhưng nụ cười lại có phần tự giễu, trong màn đêm tựa như hồ ly quấn thân khiến Chu Tinh Húc muốn mất kiểm soát nhưng cũng may lý trí đến phút cuối vẫn được giữa lại.

- “Cha tôi và cha em không chính thức kết hôn, chúng ta vẫn chưa tính là anh em. Huống chi...”- Chu Tinh Húc cúi xuống hôn lên vành tai của hắn, từ từ gặm nó đến ướt át sau đó lại chạm vào bờ môi có phần hồng nhạt rồi mới tiếp tục nói -”Tôi muốn khiến cái miệng nhỏ này rên rỉ, tôi muốn đem mình khảm nạm vào cơ thể em, muốn đem em hòa làm một với mình... đây có là điều một người anh muốn làm với em trai sao?”- Đôi mắt chính trực của y hoàn toàn trái ngược với lời nói đầy đen tối kia khiến Sở Ngạn rất buồn cười.

Hắn đưa tay chạm vào má y -”Một đứa bệnh tật như tôi sẽ không tốt đâu”- Sự thật vẫn là sự thật, Chu Tinh Húc lúc này mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi, va chạm với sự đời không nhiều, một chút nông nổi sẽ ảnh hưởng đến cả đời của y mất.

- “Dù là hiện tại hay tương lai, tôi đều có thể lo cho em”- Chu Tinh Húc một câu khẳng định khiến Sở Ngạn có phần cạn lời, chỉ có thể cười xem như đáp lại tấm chân tình của y.

Không phải ngày một ngày hai Chu Tinh Húc quyết định việc sẽ gắn bó với Sở Ngạn. Trước lúc nhập học, y đã thường xuyên mơ thấy cảnh tượng hắn dán giúp mình miếng trị bỏng, tưởng tượng cảnh hắn là ánh sáng của đời mình, kéo y thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Chu Tinh Húc có thể còn trẻ, nhưng không ảnh hưởng đến việc y có chín chắn hay không. Đối diện với việc mẹ bỏ đi, cha vô tâm, y đã trưởng thành hơn so với các bạn đồng trang lứa rất nhiều rồi. Chu Tinh Húc biết ai sẽ là ánh sáng cho mình, cho mình thứ sức mạnh để vùng dậy sau những khoảng ngày u tối. Y cần phải bảo vệ ánh sáng ấy... dù rằng nó rất yếu ớt và nhỏ bé.

Sở Ngạn mỉm cười, từ từ ngồi dậy mà ngồi tựa vào lòng của Chu Tinh Húc, tay lại không yên phận chạm vào những vết máu đã khô trên khóe môi y -”Nói cho tôi biết, vì sao lại có những vết thương này”- Không chỉ ở môi, thậm chí ở hai bên má, bụng, chân đều có những vết bầm dữ tợn khiến người ta phát hoảng. Cứ mỗi cuối tuần Chu Tinh Húc sẽ biến mất vào ban đêm, đến khi quá nửa khuya mới về thậm chí còn mang theo vết thương nặng nề trở về. Nó khiến Sở Ngạn cực kỳ lo lắng nhưng biết sao được khi tim hắn thật sự không khỏe để theo dõi y.

- “Giải thích toa thuốc đó trước rồi chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện này”- Chu Tinh Húc cũng không dễ dàng gì bỏ qua việc hắn làm tổn hại cơ thể mình đâu.

Sở Ngạn lẳng lặng chỉnh lại cổ áo cho y, đôi mắt hắn sáng lên nhưng cũng rất nhanh hòa mình vào màn đêm thăm thẳm -”Cha tôi, ông ấy chính là người đã soạn đủ toa thuốc cho tôi”-

Chu Tinh Húc ban đầu mở tròn mắt nhưng về sau cũng bình tĩnh lại, đem hắn ôm chặt vào vòng tay của mình, chờ đợi những lời nói tiếp theo. Sở Ngạn cũng thuận đường dựa vào vai y, thở dài -”Ông bà tôi vì muốn chữa bệnh cho tôi đã bán hết toàn bộ đất đai dưới quê, ngay cả vì bản thân để giữ lại mảnh đất chôn cất cũng chẳng có, hai người trước khi qua đời đã giao toàn bộ gia sản đó cho cha tôi với lời thề chứng dám phải chữa bệnh cho tôi nhưng...”-

Sở Ngạn dừng một chút, bắt đầu cười khổ -”Ông ấy đã làm đúng lời thề trước mặt tất cả mọi người, ông ấy nói rằng tôi được chữa trị ở bệnh viện tốt nhất, được uống những loại thuốc đắt đỏ nhất, đến cả tiền bán đất cũng chẳng đủ để tôi chữa trị khiến ông ấy phải cực lực làm việc để đóng viện phí cho tôi”- Hắn chạm vào trái tim có đôi phần đập nhanh khi kể đến đây, cũng may lần này không phải chỉ có mình an ủi trái tim này, mà còn có bàn tay ấm áp của y bao trọn như muốn bảo vệ hắn.

- “Thực chất, bệnh viện lớn là một phòng khám tư nhân không giấy phép. Thuốc đắt đỏ chính là những loại thứ phẩm chứa hàm lượng chất nguy hiểm dành cho người bị bệnh tim mà bộ y tế đã cấm tự ý dùng quá liều lượng khi chưa cho phép. Đến cả bác sĩ... cũng là một đám người mua bằng, bọn họ đến cả mạch máu để tiêm cũng chẳng biết ở đâu”- Sở Ngạn kéo tay áo lên, quả nhiên có nhiều vết tiêm do lực tay quá mạnh còn sai mạch máu nên để lại vết thâm nhỏ.

Không phải khi không mà nguyên chủ Lưu Ngạn dễ dàng lên cơn đau tim ở mọi lúc như vậy. Tất cả đều phải nhờ ơn của Lưu Kỳ Tân rồi... Người cha này, vốn chỉ muốn tài sản mà cha mẹ mình để lại cho Lưu Ngạn, nào quan tâm đến sống chết của con trai, có chăng giữ được cái mạng đến ngày hôm nay cũng để bảo toàn thể diện của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.