Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 159: Chương 159: Chương 10




Chu Tinh Húc được Sở Ngạn đã dìu khỏi nơi hỗn loạn đấy. Hắn dùng nước rửa qua đôi mắt bị bám đầy bột tiêu, hôn lên đầy âu yếm -”Một lát nữa liền không sao rồi”- Sở Ngạn rất lười trong việc phải quan tâm người khác, và dường như trong mọi việc đều là y tình nguyện chăm sóc hắn, từ miếng ăn đến giấc ngủ đều muốn là thứ tốt nhất.

Nhưng Sở Ngạn không phải là quả hồng mềm, cũng không phải đóa hoa chỉ biết nở chờ người nâng niu. Bất cứ kẻ nào muốn vươn tay ra chạm vào người yêu thì nên sẵn sàng đi...

- “Sao em lại ở đây?”- Chu Tinh Húc dựa theo cảm giác mà xoa xoa lên gương mặt của hắn.

Sở Ngạn nghiêng đầu để tay của Chu Tinh Húc chạm vào má mình, miệng lại nhoẻn lên một cái -”Sao? Không muốn để tôi thấy?”-

Chu Tinh Húc lắc đầu, thành thật đáp -”Không phải, chỉ là muốn đợi em chữa trị xong sẽ nói”- Y đã thương lượng với Tô Kiều mẹ của mình về việc sẽ cấy ghép tim mới cho hắn trước khi Sở Ngạn tốt nghiệp. Mẹ y cũng đã đồng ý hỗ trợ 50% tiền viện phí, nhưng một nửa còn lại tự y phải kiếm.

- “Chữa trị sao?”- Sở Ngạn cảm thấy việc thật hoang đường, tựa như một giấc mộng hoa nở vào mùa Đông vậy -”Anh đừng nghĩ đến việc đó, tôi vốn dĩ là không thể cứu...”-

Lời chưa kịp dứt, môi của Sở Ngạn đã được phủ đầy thêm một tầng ấm áp. Hai tay của hắn bị ghì chặt sát lên vách tường, hắn muốn phản kháng cũng đành bất lực. Đành để mặc cho y hôn hắn đến khi cả hai đều không thể thở được nữa mới dừng lại.

- “Em thử nói lại xem”- Mắt của y lúc này đã gần như trở lại bình thường, trong con ngươi ánh lên sự tức giận lẫn không cam tâm. Bản thân mình vì hắn đến mạng cũng không cần, đến miệng hắn lại muốn dễ dàng từ bỏ mạng mình như vậy.

Sở Ngạn cảm giác được đôi tay kia đang siết chặt vòng eo của mình, dục vọng cường thế chiếm giữ khiến hắn càng không tin vào mắt mình nhưng hắn vẫn kiên định bắt y đối mặt với sự thật -”Anh không phải không biết muốn tìm tim phù hợp với tôi là rất khó, huống chi nhóm máu tôi mang khắp cả nước chưa chắc đến đến mười người có được”- Nếu như Chu Tinh Húc chưa biết bệnh tình của hắn thì Sở Ngạn nguyện ý giấu đi tất cả, đến khi nhắm mắt y không yêu hắn cũng được. Miễn rằng Chu Tinh Húc sẽ không đau khổ vì hắn.

Nhưng một khi đã xác định thì Sở Ngạn cần Chu Tinh Húc phải đối diện với hiện thực, dù nó tàn khốc đến mấy cũng được. Ít nhất nó cũng sẽ không để y chìm đắm trong ảo mộng.

- “Tôi đã nói rồi, dù hiện tại hay tương lai tôi đều có thể chăm sóc cho em”- Trong con hẻm tăm tối vẫn bình yên đến lạ, mặc ngoài kia đã nháo thành một đàn, nam nhân với thân hình cao lớn áp sát thiếu niên vào tường, đem toàn bộ trọng lượng của hắn dồn lên hai tay mình, cắm cúi cắn vào môi hắn, vừa nhẹ nhàng lại vừa day dứt tựa như đang trừng phạt thiếu niên.

Trong đoạn ký ức của Chu Tinh Húc dần xuất hiện những hình ảnh rõ ràng về cuộc nói chuyện ngày hôm đó của mình cùng Tô Kiều.

Ngay thời khắc ấy, Chu Tinh Húc đã từ bỏ xuống cái tôi của mình mà tìm đến Tô Kiều - người mẹ năm xưa đã nhẫn tâm rời đi để lại y. Cách đây một năm, Tô Kiều đã xây dựng cho mình vị trí đứng trong giới kinh doanh, một đường cho trở thành nữ doanh nhân bao người ngưỡng mộ. Bà muốn trở về tìm lại đứa con của mình, Tô Kiều muốn mang đến cho Chu Tinh Húc một cuộc sống giàu sang đủ đầy còn hơn gồng trên mình tương lai tăm tối như người cha tệ bạc kia.

Nhưng tính tình của Chu Tinh Húc không phải ngày một ngày hai có thể lay động. Huống chi, y còn có thể tự chủ kinh tế của mình, không muốn nhờ vào bất kỳ một ai. Nhưng Chu Tinh Húc cần Tô Kiều, cần người mẹ này để cứu người y yêu.

- “Mẹ sẽ giúp cậu ta 100% các chi phi điều trị nhưng với một điều kiện”- Người phụ nữ thanh lịch đặt tay lên tay của con trai mình khẽ thở dài -”Mẹ muốn cậu ấy rời xa con”- Không một người mẹ nào muốn con trai mình sinh sống bên cạnh một đứa con trai khác, mà còn là người bệnh tật triền miên thế này.

Chu Tinh Húc không tức giận khi nghe yêu cầu đó, y chỉ bật cười -”Mẹ... năm đó mẹ rời đi tôi đã khóc rất nhiều, khóc đến mức khàn cả giọng, mỗi lần khóc Chu Yên đều tát tôi vài cái, đến mức... bây giờ nghĩ lại cả quai hàm tôi đều tê cứng không cảm giác, đến cả trái tim tôi cũng chẳng còn có thể cảm nhận được gì nữa rồi”- Y dừng lại một chút, nhìn Tô Kiều đang rưng rưng nước mắt mà nói tiếp -”Hiện tại người duy nhất khiến trái tim tôi sống lại mẹ cũng muốn người đó rời đi như cái cách mẹ bỏ tôi sao?”-

Tô Kiều phút chốc nghẹn lời, bà có thể thủ đoạn, sát phạt trên thương trường dù có thất bại, uất ức cũng chưa từng khóc nhưng đối với người con trai này bà lại không thể nhịn được rơi nước mắt. Tô Kiều hiểu, hiểu được con trai thiếu vắng đi tình thương của cha mẹ, phải chịu đựng miệng lưỡi cay độc nói con mình không cha không mẹ, hằn lên một bóng ma tâm lý trong tận tâm can của Chu Tinh Húc.

- “Mẹ... tôi yêu em ấy nên mới hạ cái tôi của mình xuống, tôi yêu em ấy hơn cả sinh mạng của mình, bởi vì có em ấy tôi mới có hy vọng sống tiếp. Mẹ, công ơn sinh thành cùng mười năm dưỡng dục tôi không phủ nhận, sáu năm rời đi mọi oán giận tôi cũng buông xuống rồi. Mẹ không cần phải thấy tội lỗi hay bù đắp gì cả, tôi chỉ xin mẹ có thể cứu em ấy... Cứu lại ánh sáng hy vọng của cuối cùng của tôi”- Chu Tinh Húc hoàn toàn hạ mình quỳ xuống chân người phụ nữ trước mắt, y cần có tiền để cướp hắn từ tay tử thần trở về...

Chu Tinh Húc cần Sở Ngạn... cần đến mức cả mạng sống cùng tôn nghiêm cũng muốn đánh cược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.