Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 163: Chương 163: Chương 10




Tại sân bóng rổ, Chu Tinh Húc nhận được điện thoại của số lạ ban đầu không muốn nghe lắm nhưng trực giác vẫn là buộc y nhấc máy lên.

- “Anh Tinh Húc... anh trai em... anh trai em gặp nguy hiểm rồi”- Lưu Thủy từ đầu dây bên kia không ngừng ngập ấp úng khiến cho lòng Chu Tinh Húc bất giác nổi lửa.

Khi thấy Hoàng Gia Ý nhanh chóng rời đi cũng đoán được đôi phần, sự việc lần này phải hỏi đám bạn của anh rồi. Mặc cho đội bóng rổ khó hiểu ra sức níu giữ nhưng cả hai đều như khủng bố một lòng rời đi. Định vị được gửi đến cùng lúc khiến cho hai chiếc xe vun vút lao trong bóng đêm.

Hai người đều mang một tâm trạng riêng, nhưng chung quy đều ánh hiện lên vẻ sát khí. Nếu như bông hoa của bọn họ thật sự rơi vào nguy hiểm thì sợ rằng kể cả luân thường đạo lý cũng không thể cản bước được lý trí của bọn họ nữa.



Lưu Kỳ Tân yếu ớt chịu đựng nắm đấm của người đàn ông, dựa vào vách tường cũ muốn đưa tay chặn lại cây búa đang định hạ xuống đầu mình. Chu Yên lúc này như biến thành ác quỷ không hồn, lão một lòng sẽ giết toàn bộ những người dám ngăn cản lão mục đích của mình.

Đám Phiên Ngọc càng sợ hãi ôm chặt lấy nhau không dám đứng ra giúp cho Lưu Kỳ Tân, càng không dám khóc to, sợ rằng người tiếp theo chết sẽ là mình. Ngay lúc Lưu Kỳ Tân tưởng rằng mình sẽ chết trước nhát búa đó thì một tấm lưng gầy gò đã chống đỡ giúp ông một mạng nhưng đổi lại cả người của hắn đều đau đớn như mỗi khúc xương đều gãy nứt.

Sở Ngạn không nhịn được nôn ra một ngụm máu. Ánh mắt hằn đầy tơ máu hướng về Lục Kỳ Tân tựa như lời trăn trối cuối cùng -”Ơn dưỡng dục mười năm... tôi đều trả hết cho ông rồi”- Sở Ngạn hiện tại đang bị dị ứng thuốc chứ không phải bị mê man, cơ thể này quá yếu nên dễ bị kích ứng thuốc rất mạnh, chỉ cần liều lượng nhỏ cũng đủ khiến hắn đau đến chết đi sống lại. Huống chi thêm cả nhát búa chấn động đến cả phổi cùng tim của hắn.

- “Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn... con có sao không?”- Gương mặt đầy sức sống được chữa trị tích cực suốt nửa năm hoàn toàn biến mất, chỉ còn khuôn miệng đầy máu cùng sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Thậm chí, cả người hắn còn đang phát ban, mồ hôi thấm đẫm khiến cho những sợi tóc dính bết vào nhau.

Sở Ngạn tránh khỏi cái ôm của Lưu Kỳ Tân, ánh mắt hướng về Chu Yên đang mất đi nhân tính. Xung quanh cả người lão ta đều lộ rõ vẻ hung bạo không giống dáng vẻ của một con người. Có vẻ như tội đồ đang dành quyền kiểm soát thân thể của lão ta. Sở Ngạn không ngờ lần này mình quá khinh thường tội đồ rồi, thế mà lại bị Lưu Thủy cùng tên này qua mặt... Đam Mỹ Sắc

Không thể dựa vào mùi hương để phân biệt được tội đồ, hắn chỉ có thể dựa vào phán đoán mà biết ai ra ai. Nhưng nước cờ hôm nay hắn lại đi sai đường...

[Là do ngươi sử dụng quyền sinh sát làm chấn động vị diện này nên khiến gã sinh nghi mà đi trước ngươi một bước đấy, thấy một phút bốc đồng mà tai hại chưa?... Sở Ngạn ta nghĩ ngươi nên tìm viện trợ từ Minh giới đi chứ sức khỏe của ngươi...] - Lucifer cũng lo sốt vó lên rồi, Sở Ngạn nửa năm nay luôn bị dày vò bởi bệnh tật, thể trạng không đủ để kích hoạt quyền sinh sát thêm lần nữa.

- “Không...”- Sở Ngạn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Lucifer, một lần nữa chuẩn bị mở ra quyền sinh sát. Dù gì cũng sắp chết rồi, ít nhất trước khi chết vô nghĩa vẫn nên kéo tên này về xử tội.

[Đừng, ngươi sẽ bị tổn thương khí tức mất] - Lucifer muốn ngăn hắn lại nhưng đã quá muộn. Sở Ngạn đã thành công triệu hoán xông xích được nung nóng, rực đỏ chuẩn bị tiễn gã tội đồ về Minh giới.

Ngay lúc này Chu Yên vung búa lên muốn nện xuống kẻ cản trở mình, lão như điên loạn thần trí, giọng nói ép buộc lão phải làm theo nó khiến lão dường như muốn phát điên. Nó khiến lão chẳng còn phân được ai ra ai, trước mắt chỉ có những bóng người mờ mờ nhạt nhạt, thứ này làm lão sợ hãi, muốn giết toàn bộ... Hiện tại lại có những xiềng xích mờ mờ ảo ảo vây xung càng khiến lão trở nên thác loạn hơn nữa.

Vào thời khắc Mặt Trời chính thức biến mất, hai người đều sẵn sàng tuyên chiến với nhau. Cây búa sắp chạm vào cơ thể hắn một lần nữa thì có một hơi ấm đã kéo hắn vào lòng, che chở cho Sở Ngạn trước thứ đang muốn giành lấy sự sống của hắn.

Nhưng cứu một mạng đương nhiên phải đổi một mạng. Chu Yên đến khi tỉnh táo lại được một chút, giọng nói trong đầu biến mất thì đã muộn khung cảnh trước mắt chỉ có máu đỏ. Con trai của lão đang nằm trong lòng của Sở Ngạn, môi mấp máy gì đó lão nghe không rõ, từ trên đỉnh đầu một dòng tanh nồng nhỏ từng giọt thấm đẫm mặt đất. Cho đến khi tay Chu Tinh Húc buông lỏng thì Sở Ngạn cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Mặc cho sự ngăn cản của Lucifer, mặc cho vị diện này sẽ bị phá hủy, mặc cho hình phạt đến với mình là vô cùng đáng sợ. Gió thổi lên mạnh mẽ đến mức cả những viên đá vụn rơi ra từ tường cũ cũng dễ dàng bay đi như một tờ giấy mỏng. Chỉ là chưa kịp để hắn ra tay, Lưu Kỳ Tân không biết lấy miếng sành đâu ra thẳng tay đâm vào lòng ngực đang phập phồng chưa hoàn hồn của lão ta. Ông nhìn Chu Yên với nét mặt đầy hận ý -”Tôi yêu ông, yêu đến mức đến cả con cũng không cần thế mà ông chỉ biết tiền tiền, đến cả con trai mình cũng thẳng tay giết chết. Chu Yên, ông là con ác quỷ không phải con người”- Lưu Kỳ Tân nghiến răng, vô cùng phẫn nộ, ông thế mà lại yêu một lão điên, ông thế mà lại đi yêu một tên không bằng động vật.

Sở Ngạn không ngờ đến hành động này của Lưu Kỳ Tân nhưng hắn không thể nghĩ quá nhiều nữa. Phần xương bị gãy đã làm rách động mạch chủ khiến tim đập nhanh hơn do muốn vận chuyển máu nhưng không đủ. Sở Ngạn nhìn người nằm trong lòng mình, nước mắt lần đầu tiên rơi xuống làm nhòe đi không gian trước mắt. Đều tại hắn cố chấp... đều tại hắn quá ngạo mạn... Nếu không thì y đã sống thật tốt mà cười tươi không cần phải vẫy vùng trong huyết nhục tanh tưởi thế này.

Tất cả đều là do hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.