Sở Ngạn dựa theo tính cách của Phi Hoa để vẽ nên sơ đồ sở thích lẫn thói quen của nhân vật. Hắn muốn đến cả đời sống thường ngày cũng có bóng dáng của Phi Hoa, đến lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn khi lên sân khấu.
- “Muốn biến thành một Phi Hoa thật sự không dễ đâu”- Hỉ, nộ, ái, ố muôn màu cảm xúc của thiếu niên mất đi gia đình khó để diễn tả hết. Huống chi, một người sống trong thời bình như bọn họ.
- “Với tính cách của anh thì để làm một Dạ Lưu sống dậy cũng không phải việc dễ”- Sở Ngạn bật cười, nhận lấy một quả táo từ tay y.
Tống Khuynh Lục nhún vai -”Cũng không có gì khó... Đôi lúc tôi cảm thấy như trong mình đã có sẵn một Dạ Lưu rồi nhưng chỉ là chưa phải thời điểm thích hợp để xuất hiện thôi”-
Sở Ngạn gật đầu, không nói gì, bọn họ đã trải qua gần nghìn năm yêu đương rồi, gặp nhau rồi lại từ biệt, sinh tử luân hồn từ lạ thành quen cuối cùng về bên nhau làm tri kỷ. Còn điều gì mà không thể hiểu nhau được nữa?
- “Ngày mai chính thức tập diễn, nhớ lấy lại tinh thần đấy”- Tống Khuynh Lục xoa đầu hắn một cái rồi rời đi. Lịch trình của y rất bận, vì đợt tuyển diễn viên này đã mất không ít thời gian rồi, nếu như còn chậm trễ thì thời gian tập diễn sẽ không còn bao nhiêu.
Quán coffee chỉ còn mình hắn, Sở Ngạn không kiêng dè gì nằm xuống bàn. Xoa xoa mí mắt đã mỏi nhừ sau mấy đêm không ngủ, nhân vật Phi Hoa này thật khó nhập vai... Hỉ nộ ái ố sao? Tình cảm của Phi Hoa quá phức tạp, nó khiến hắn rất đau đầu.
[Ta thấy ngươi cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, tình cảm của Phi Hoa chẳng phải rất giống ngươi lúc ban đầu sao? Mông lung, mỏng manh khiến cho y tổn thương] - Lucifer chợp lấy cơ hồi chế giễu hắn lần nữa. Dù gì ngày xưa ai người nói bản thân với y chỉ là bèo dạt mây trôi không liên quan gì đến nhau chứ.
Hai bên má của Sở Ngạn bỗng chốc nóng ran lên, ánh mắt có phần đa đoan cảnh cáo con mèo đầy thịt kia -”Ngươi im lặng liền có kẻ thắt lưỡi người thành cái nơ sao?”-
[Đúng vậy, ta im lặng lưỡi ta sẽ bị thắt thành cái nơ mất] - Lucifer cực kỳ trêu ngươi mà thừa nhận.
- “... Một tháng không được ăn cá”-
[Quân tử không nên đi so đo với một con mèo nha] - Lucifer vừa nghe đến một tháng đến không được ăn cá liền nhảy dựng lên không khỏi đi vòng vòng, cái thân đã lên vài cân mới đi được vài lần đã nằm yên trở về nhưng cái miệng vẫn không ngừng lải nhải.
- “Vậy đừng xem ta là quân tử”- Sở Ngạn nhún vai thản nhiên đáp.
[...] - Cái tên này thay đổi chỗ nào chứ.
•
Trên sân khấu tập, mọi thứ được dàn dựng như ngày kịch diễn ra. Bọn họ chuyên nghiệp đến từng bối cảnh, sắp xếp hợp lý đến mức khiến người khác cảm nhận được sự tận tụy, tận tâm của những người đứng phía sau làm hậu phương giúp diễn viên tỏa sáng hết sức nhân vật của họ.
- “Sở Ngạn, cậu đến sớm thế, còn hai giờ nữa mới đến thời gian tập mà”- Đạo diễn Trương đang quan sát bối cảnh thấy sự hiện diện của Sở Ngạn, có chút ngoài ý muốn ngạc nhiên.
- “Ở nhà tôi không tập trung vào kịch bản được”- Hắn đáp cho qua chuyện, tiếp tục mở lời thoại ra xem. Cả đêm qua Sở Ngạn đã dùng toàn bộ ý niệm của mình nhớ về vị diện đầu tiên hai người gặp nhau. Hạnh phúc có, ngọt ngào có nhưng hắn chưa từng thật lòng, một lần hoàn thành nhiệm vụ liền muốn rời xa y. Vị diện thứ hai, y nguyện từ bỏ tất cả vì hắn, dù là ngôi vị thiên tử cũng không tha thiết gì... Nhưng Sở Ngạn luôn chọn cách từ bỏ y, từ bỏ người luôn chạy về phía mình.
Sở Ngạn đã từng thử đặt mình vào y... Rất đau.
Sau khi đã thuộc được hết kịch bản, Sở Ngạn nằm dài ra trên mặt bàn, chợp mắt một lát, trong lòng ưu phiền đầy suy tư. Trước đây hắn luôn vô tâm vô phế chỉ muốn đem Vân Huyền lôi khỏi mai rùa y đang ẩn nấp nhưng bây giờ ngâm nghĩ lại, hai người quả thật không biết nên đối diện với nhau như thế nào. Tính kế nhau rồi lại không nỡ ra tay với đối phương, một vòng lẩn quẩn đầy rắc rối.
- “Đang nghĩ gì đó?”- Thanh âm trầm ấm này lại lần nữa mang hắn trở về hiện thực. Sở Ngạn đưa mắt nhìn y, bất giác mỉm cười, dù sau này gặp lại có như thế nào hắn vẫn sẽ trân trọng những giây phút quên đi thân phận của mình, chỉ mang danh tri kỷ ở bên y mà thôi.
- “Nghĩ xem sao anh có thể đẹp như vậy”- Sở Ngạn trước mặt mọi người thẳng thắn đến mức khiến cho một vài nhân viên đang uống nước cũng phải ho sặc sụa. Có một số người còn trố mắt đến muốn rơi ra ngoài rồi. Công khai khen thiên vương thế này, rõ ràng là có ý với y rồi nhưng mà... những người có tình cảm với y chẳng tốt chút nào cả.
Tống Khuynh Lục nhướn mày, muốn nghiêm mặt trách hắn không nghiêm túc nhưng đối diện với nụ cười kia, y cũng không đành lòng, chỉ có thể hắng giọng -”Phi Hoa chưa từng khen Dạ Lưu đẹp”-
- “Nhưng Phi Hoa yêu Dạ Lưu đến cuồng si”- Sở Ngạn lấy cốc nước uống một hớp mặc cho người trong đoàn đều cúi đầu khóc thương cho số phận của hắn.
Nhưng cơn thịnh nộ trong truyền thuyết đâu? Chỉ có điệu bộ đầy bất lực của Tống Khuynh Lục -”Ngươi phải lòng trước là Dạ Lưu, thế nên không cần thiết đâu”- Nghe như một đối thoại bình thường bàn luận về vai diễn nhưng sao bọn họ cứ cảm thấy có cái gì lạ lắm.
~~~~~~~~~~~~
• Do app bị quá tải (ad bảo thế) nên chương ngày 8/7 vẫn chưa được đăng lên, và chương này vào 9/7 cũng không biết khi nào các bạn sẽ đọc được. Châu cũng hỏi ad rồi, cầu cho app mau chóng được fix lại, xin lỗi vì sự chậm trễ.