Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 187: Chương 187: Chương 12




Sở Ngạn chạm vào gò má của Lập Cơ Uy, vuốt ve sóng mũi đến khóe môi, trong đôi mắt ánh lên tia ngoan độc. Dùng một kim tiêm nhỏ lấy lượng máu cần thiết vừa đủ ra một ống thủy tinh nhỏ. Hắn đã quan sát vài ngày nay, máu của Lập Cơ Uy đã hòa trộn với xác và dịch xanh của ký sinh trùng tạo nên một hỗn hợp không phân rõ, dù có thay máu cũng chưa chắc loại hết được toàn bộ dịch xanh trong máu của anh.

Không biết hắn có đủ sức giúp y tỉnh lại không nữa...

- “Lý Ngạn, cậu có đang bận gì không?”- Thanh âm của Lập Niên Thành vang lên từ bên ngoài cửa khiến Sở Ngạn có chút thất thần hơi giật mình, nhanh chóng giấu đi ống máu thí nghiệm rồi quay đầu đi ra bên ngoài.

Sở Ngạn từ từ ra mở cửa -”Có việc gì sao?”-

Lập Niên Thành lắc đầu, tay đưa ra một ít táo cùng xiên nướng -”Ăn đi, không lại lạnh đấy”- Y tự nhiên bước vào bên trong, hướng mắt về người anh trai vẫn im lìm trong giấc ngủ, cúi đầu quan sát một chút thấy khuôn mặt vẫn tím tái như vậy liền yên tâm, quay sang nói với hắn -”Để cậu phải chịu khổ rồi, nhưng tạm thời phòng thí nghiệm đều đầy người, chỉ có ở đây trước kia dùng để tạo thuốc chữa bệnh cho anh ấy thôi”- Y đưa tay chạm vào gò má nhỏ nhắn, đang phồng lên do ăn thịt nướng.

- “Không sao, nơi này rất tốt, cũng rất yên tĩnh”- Sở Ngạn tránh thoát khỏi đôi tay đang muốn xoa đầu mình, giả vờ quan sát ký sinh trùng để không lộ ra điểm bất thường.

Lập Niên Thành chỉ hỏi qua loa vài câu, sau đó liền tiến vào chủ đề chính -”Lý Ngạn, cậu nói xem, ký sinh trùng có thể điều khiển con người vậy thì con người có thể điều khiển ký sinh trùng không?”- Căn cứ của chính phủ cũng đang nghiên cứu về thứ này, nếu như có thể thành công, cấy vào gen của con người thì với thể chất không sợ lạnh thấu xương hay nóng tan thịt thì quả thật có thể tạo ra những con người ưu việt. Nhưng nghe quả thật hão huyền, ký sinh trùng này là thứ đã sống trong vành đai Mặt Trời suốt tỷ năm, sao có thể dễ dàng chịu khuất phục trước con người.

- “Có thể...”- Câu trả lời của Sở Ngạn khiến cho người đang ảo não như Lập Niên Thành liền trợn mắt, không tin được hướng về bóng lưng nhỏ gầy kia.

- “Biến mình thành mẹ chúng là được”- Sở Ngạn không có quá nhiều biểu cảm khi nói ra đáp án, hắn chỉ thả đám ký sinh trùng xuống, ra lệnh cho chúng bò về phía Lập Niên Thành. Điều này khiến Lập Niên Thành không khỏi bất ngờ, những kẻ nuôi ký sinh trùng đều bị chúng phản bội không ngờ hắn lại làm được, mình quả nhiên nhặt được một bảo bối...

Sở Ngạn nhìn vẻ hứng thú của y, không mảy may quan tâm, chỉ đưa cho y vài quả trứng của ký sinh trùng -”Có thể thử nuôi”- Khi thấy gương mặt có phần chần chừ của y, hắn liền nhanh chóng đáp -”Không chết người đâu, tôi cũng nuôi được đấy thôi, chỉ cần thương nó như con dù nó có hút máu mình cũng phải làm ngơ, đừng tấn công nó nếu không sẽ bỏ công hết đấy”- Thậm chí, Sở Ngạn còn để lộ tay áo có những vết xước nhỏ, dường như muốn chứng minh việc này không gây hại.

Lập Niên Thành hai mắt sáng lên, vội vàng nắm lấy những quả trứng xanh nhỏ mà nhẹ nhàng ôm vào lòng. Tuy đã giấu đi nhưng ẩn ý của sự thích thú không thể nào che được -”Cảm ơn cậu, quả nhiên hợp tác với cậu thật không sai”-

- “Không có gì, sắp tới tôi cần nghiên cứu nhưng nó khá nguy hiểm... có thể sẽ không để người khác tiến vào, anh có muốn đem anh ấy...”- Lời chưa kịp dứt, thanh âm của Lập Niên Thành đã vang lên.

- “Không, chỉ cần phiền cậu đúng thời gian cho anh ấy uống thuốc là được, còn lại thì cậu không cần di chuyển anh ấy đi đâu cả”- Sự chắc chắn đầy ngoan lệ trong đáy mắt khiến Sở Ngạn rất hài lòng, nhún vai một cái.

- “Tùy anh thôi”-



Trong căn phòng nhỏ được bọc thép sắt, âm thanh cũng không dễ gì có thể thoát ra ngoài. Sở Ngạn lấy bát thuốc vừa được đưa đến, nụ cười trên môi đầy lãnh ý. Một tay từng chút một cho đám ký sinh trùng uống hết thuốc vừa đưa đến, một tay vỗ về đám ký sinh trùng non vừa mới nở.

- “Tụi bây ngoan ngoãn một chút, sau này nhất định sẽ không chịu thiệt”- Sở Ngạn nhìn bụng của ký sinh trùng đã tròn vo, mới đem chúng nó nhấc lên, dùng một con dao tiểu phẫu nhỏ rạch mạch máu Lập Cơ Uy từ từ đặt chúng vào bên trong.

Hy vọng những ký sinh trùng biến dị này sẽ tiêu diệt được dịch xanh của những con đã chết trước đó tồn động trong cơ thể anh. Sở Ngạn đã đưa ra một quyết định táo bạo, hắn sẽ không để ký sinh trùng bám vào gáy cổ của Lập Cơ Uy mà là chính thức dung nhập vào mã gen của anh. Một lần biến anh thánh bán ký nhân, có thể giúp anh có được sức mạnh kháng lửa đối lạnh nhưng hy vọng Lập Cơ Uy sẽ luôn giữ được thần trí cùng bản tính của nhân loại.

- “Tỉnh dậy đi, ta rất nhớ ngươi”- Sở Ngạn đem băng gạc quấn lại vết thương vừa mới rạch ở cổ tay kia, hôn lên nó một cái thì thầm đầy thâm tình.

Dường như người kia đã nghe được gì đó, dùng ngón tay yếu ớt muốn đặt lên tay hắn, dịu dàng giữ chặt ngón tay áp út của Sở Ngạn, tựa như đang muốn nói rằng mình có thể nghe được. Cũng như muốn an ủi hắn không sao đâu.

- “Muốn ta không lo cho ngươi thì mau tỉnh đi”- Sở Ngạn không nhịn được cúi xuống hôn lên vành môi không còn khí sắc.

~~~~~~~~~~~

• Đau khổ nhất là gì?

Châu: Là xem mà không like, chỉ một click thôi nhưng giúp Châu có động lực hơn nhiều đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.