Chỉ trong tích tắc, tiểu nhị nghe thấy động tĩnh đã chạy lên. Cửa sổ, một mảng tường gỗ đều phủ lớp máu dày đặc, trên sàn vẫn còn loang lổ nhưng cái đầu không rõ dạng dọa tiểu nhị sợ đến mất mật. Chỉ có ông chủ theo phía sau một lời cũng không nói, dùng tay bịt chặt miệng của tiểu nhị lôi đi. Chuyện giải quyết ân oán giang hồ này ông sao hiếm gặp nữa? Chỉ cần Thục Y Dạ chịu để lại tiền bồi thường thì ông sẽ nhắm mắt cho qua.
Thục Y Dạ vuốt ve tiểu hồ ly nhỏ nhắn trắng muốt trong tay. Mắt hiện lên sát khí mù mịt khiến cho màn đêm cũng phải sợ hãi. Y để lại một thỏi bạc rồi rời đi trong sự im lặng khi Mặt Trời vừa ló dạng. Ngồi trên ngựa, Thục Y Dạ vừa ôm lấy Sở Ngạn vừa truyền nội lực, mong muốn đẩy lùi chất độc cùng bùa chú. Nhưng phái Thục Y Dạ theo là phái thiên về tấn công không thiên về chữa trị, nếu như muốn hắn tỉnh lại phải tìm một đạo sư cao tay hơn.
Nhưng người có tay nghề cao như vậy, trong giang hồ này chỉ có một... Sư phụ của Yên Vũ - quái y Yên Thế. Lão này rất khó gặp nhưng dù gặp cũng khó nhận ra, lão có thể ở trong mọi bộ dạng từ ăn này đến một vị lão gia nào đó. Cho đến giờ trừ ngoài đồ đệ Yên Vũ thì chưa có từng thấy được bộ dạng của lão.
Thục Y Dạ nhìn tiểu hồ ly hô hấp khó khăn trong tay, ánh mắt có phần chùng xuống. Nhưng tay lại kiên quyết kéo dây cương đi về hướng khác.
Thành Đông Bắc là nơi cư ngụ của các bang phái giang hồ. Nó không gần cũng không xa kinh thành là mấy, thường năm thì sẽ có một vài trận tỉ thí để dành chức minh chủ võ lâm, năm ngoái người đứng đầu bảng là Yên Vũ. Mang đến không ít danh dự cho Thái Yên môn.
Nhắc đến Thái Yên môn, người trong giang hồ chắc chắn sẽ nghĩ đến tài pha chế độc môn cũng như giải độc kinh người của bọn họ. Nhưng đến đời Yên Vũ, thì gã đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của người đời về môn phái. Không còn là dáng vẻ thư sinh suốt ngày chỉ bào mòn thảo dược mà là những đấng nam nhi thật sự với sức lực đấu chiến kinh người.
Thục Y Dạ dùng một ngày đường không ăn không ngủ một mạch đến thành Đông Bắc. Người của Thái Yên môn cũng nhận ra người đã từng so tài với trưởng môn của mình nên không mất nhiều thời gian mà chạy vào báo tin.
Yên Vũ cũng rất ngạc nhiên khi nghe tên của Thục Y Dạ. Cách đây vài năm hai người họ có tỉ thí với nhau, nhưng Yên Vũ đều là người bại trận, thậm chí còn dùng thượng dược dưỡng thương hết một tháng mới khỏi. Phải nói, tên này ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gã đã nếm mùi đắng dù không cam tâm nhưng vẫn phải ngậm ngùi rút lui.
- “Không biết hôm nay Y Dạ đại hiệp đến đây có việc gì tìm Yên mỗ”- Yên Vũ dè chừng mà hỏi.
Thục Y Dạ cũng không quanh co, mở đạo bào dính máu lộ ra tiểu hồ ly hơi thở đang yếu ớt khiến cho những người xung quanh nháy mắt bất giác tránh xa. Trong nguyên tắc của Thái Yên môn, chỉ dùng thảo dược hoặc nọc độc của động vật để bào chế thuốc. Không được phép làm hại bất kỳ một sinh linh nào, nếu không tổ sư nhất định sẽ phế đi toàn bộ nội công của kẻ đó.
- “Đây là...”- Yên Vũ mím môi có phần lúng túng khi thấy tam hồ yêu trong truyền thuyết
- “Yên minh chủ, các hạ có thể giúp ta chữa trị cho tiểu yêu này được không?”- Thục Y Dạ đau lòng vuốt ve cái lưng gầy của hắn tựa như đang an ủi hắn vậy.
Yên Vũ nhìn vết thương bị nhiễm độc, còn trùng trùng ấn chú bên trong khiến gã kinh sợ không thôi. Thứ này là tà chú trong các giai thoại cổ truyền được ghi lại, do tổ sư của một tà phái chuyên săn lùng yêu thú gia tăng công lực làm ra. Nhưng cách đây hơn hai mươi năm, sư phụ của gã đã cùng các chính phái tiêu diệt rồi hủy toàn bộ những thứ tà độc này rồi mà.
- “Y Dạ đại hiệp ngươi cứ bình tĩnh đã, vết thương của yêu hồ này cũng không phải dễ...”- Yên Vũ muốn từ chối, gã không muốn dính dáng đến tà phái nữa. Sư phụ không biết tung tích, khó mà hành sự được, chọc phải ai thì nguy.
- “Chỉ cần các hạ giúp ta, thành Đông Bắc sẽ không phải nộp thuế cũng như lương thực, thậm chí cả nơi này chính thức giao quyền Thái Yên môn cai quản. Triều đình sẽ không chạm tay đến”- Thục Y Dạ một lời chắc nịch, dưới cái nhìn đầy hoang mang của bọn họ. Việc giao một thành không phải điều dễ dàng đâu, huống chi vị thánh thượng mới này chẳng hề nhân từ một chút nào cả.
- “Y Dạ đại hiệp, ngươi nên chú ý lời nói của mình, dù là giang hồ lang bạt cũng không nên xuất khẩu cuồng ngôn như vậy”-
Thục Y Dạ không nói gì, lấy miếng ngọc bội cùng một tờ huyết ước, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà cắn rách ngón tay ấn vào một cái -”Nếu như đến đây Yên minh chủ vẫn không tin, ta đành quỳ xuống cầu các người”-