Sở Ngạn khi còn ở thanh lâu đã liên kết với không ít cung nhân. Hắn dựa vào mối quan hệ đó mà truyền tai những lời tiên đoán khiến cho hoàng hậu đứng ngồi không yên. Sợ rằng vị quý phi kia thật sự sẽ hại chết toàn bộ người nhà Đỉnh gia, hết lần này đến lần khác ra lệnh cho hắn dự đoán.
Quả nhiên từng nước bước của Giang Tô đều bị Sở Ngạn đoán đúng hết. Hắn bày kế giúp hoàng hậu thoát khỏi nanh ác của Giang Tô, khiến hoàng hậu một lòng tin hắn là vị pháp sư giáng thế, giúp nàng ta thoát khỏi yêu thuật của hồ ly. Biến hoàng hậu trở thành một con chốt quan trọng trong ván cờ này.
Có thể nói Sở Ngạn và Thục Y Dạ không trao đổi kế hoạch với nhau nhưng lại phối hợp rất ăn ý. Sở Ngạn đục khoét từ hậu cung, lợi dụng sự đa nghi của nữ nhân để khiến hậu cung rối loạn. Rồi từng bước khiến Thục Hoành tự tay đẩy toàn bộ thân tín của mình xuống đáy ngục. Thục Y Dạ bên này cũng ăn ý mà giao hảo với các nước lân cận, điều khiển Thục Lê tấn công từ bên ngoài.
Nội ứng ngoại hợp, hai người không trực tiếp xuất hiện nhưng lại khiến cho cả Thục Quốc từng bước rơi vào nội chiến triền miên. Giặc cỏ bắt đầu hoành hành, người trong giang hồ kẻ thừa cơ trục lợi, kẻ mặt người dạ thú làm đủ chuyện.
Sở Ngạn cùng Thục Y Dạ lại càng không để ý đến những việc này. Bọn họ chỉ cần đạt thành mục đích của mình thì hy sinh mạng bao nhiêu người quan trọng sao?
Yên Thế ngồi cũng Yên Vũ thưởng rượu ngắm trăng. Đối mặt với sư phụ của mình, Yên Vũ nhắm mắt từ từ hỏi -”Quái y, ông có biết tam hồ đó là...”- Đến đây gã cũng hơi khó nói, dù gì năm xưa Thái Yên môn gây chiến với tà phái cũng vì tam yêu hồ đặc biệt này.
- “Ta sống bao nhiêu năm? Trên giang hồ này, có gì mà qua được mắt ta nên đương nhiên sẽ biết rồi”- Lão uống một hơi rượu đầy tự tin mà nói.
Yên Vũ nghe xong không khỏi nhíu mày, thẳng tay đánh vào lưng lão một cái khiến cho rượu từ miệng sặc hết ra bên ngoài, vốn dĩ định mắng tên vong ơn phụ nghĩa thì lại nghe câu hỏi -”Ông có biết yêu hồ muốn tu thành chính quả thành cửu hồ thì phải hại suy tàn một nước không mà giúp?”- Yên Vũ thật sự cảm thấy lão này thật điên rồi.
Yên Thế nghe xong lời chất vấn cũng chỉ mỉm cười, đặt tay lên đầu của gã. Một chút ý thức được truyền vào, nháy mắt phía trước mắt của Yên Vũ không còn cảnh lặng yên bình nữa mà là máu tanh nồng. Người dân gào khóc muốn chạy trốn nhưng vẫn không thoát được nhát kiếm chí mạng của người kia. Hoàng triều rơi vào biển lửa, những nhân sĩ giang hồ muốn khuyên ngăn đều bị treo đầu lên tường thành thị chúng. Máu chảy lấp cả sông, xác chất đầy đồng, mỗi bước chân đều là cái chết phủ đầy khiến cả Thục Quốc chẳng mấy chốc trở nên bi thương cùng cực.
Còn kẻ gây ra chuyện này lại không cảm xúc mà hạ tên bắn từng người, dường như trong mắt y thì mạng người chỉ xứng đáng là con mồi mà thôi. Trên đỉnh của hoàng cung nguy nga, biển lửa rực cháy thiêu rụi, nhấn chìm toàn bộ Thục Quốc trong tiếng khóc và oán trách.
Khi thoát ra khỏi ý thức đáng sợ kia, Yên Vũ đưa ánh mắt không tin được hướng về Yên Thế. Lão đối với sự sợ hãi của gã cũng chỉ cười nhẹ -”Cứu hồ yêu đó có thể sẽ khiến Thục Quốc đổi chủ nhưng nếu không cứu thì Thục Quốc chẳng còn ai để đổi chủ”- Máu tanh, thù hận, nếu như thật sự để y tận diệt thì sợ rằng đến cả một cọng cỏ cũng bị thiêu rụi.
Trong khi hai người đang tán gẫu, từ góc khuất xa xa đã có một bóng người luôn theo dõi hành động của họ. Sở Ngạn tựa vào thân cây, hơi mỉm cười khi nghe những lời Yên Thế nói với Yên Vũ. Xem như lão cũng có lòng yêu thương với Thục Quốc.
[... Ngươi tính cả nước đi này sao?] - Khi Sở Ngạn để Lĩnh Xương khiến hắn bị thương, nó đã có phần nghi hoặc vì sao hắn lại tự tin bản thân mình có thể tỉnh dậy như thế. Hóa ra là đã hạ thuật với Yên Thế tự trước, khiến lão đinh ninh sư tổ khai môn về báo mộng.
- “Ta không ngu ngốc lấy mạng ra đánh cược”- Sở Ngạn nhún vai một cái rồi quay đầu hướng về tiểu trang viên đi tới. ngôn tình ngược
[...] - Được thôi, dù gì nếu như Sở Ngạn thật sự mất mạng thì hơn phân nữa Thục Y Dạ sẽ huyết tẩy toàn bộ những kẻ nơi hoàng thất. Còn nguy hơn chắc chắn sẽ là liên lụy đến toàn bộ những người dân vô tội.
Sở Ngạn ăn xiên thịt nướng, từ từ đi dạo trong thành trấn. Nơi nơi đều sầm uất nào nhiệt nhưng chung quy tất cả đều dừng lại trước dáng vẻ thập phần tuyệt mỹ của Sở Ngạn. Nam nhân thì muốn trêu đùa, nữ nhân thì ghen tị nhưng rốt cuộc ai cũng phải lùi bước trước nma nhân đang bước về phía hắn.
- “Lại chạy đi đâu?”- Thục Y Dạ không ngại trước mặt rất nhiều người mà ôm lấy eo hắn, thậm chí còn đặt cằm lên vai hắn. Không khác gì đang tuyên bố chủ quyền đối với ái nhân của mình.
Sở Ngạn cười cười, tránh đi câu hỏi của y, chỉ đưa xiên thịt lên y cắn một cái -”Đợi ngươi lâu nên tìm chút đồ ăn thôi”-
Thục Y Dạ nghe xong liền không hài lòng -”Sau này ta làm cho ngươi đừng ăn bên ngoài nữa, không tốt đâu”-
- “Được”-