Sở Ngạn được Merli dẫn đi sau bữa ăn, trước khi trở về ngục giam, Volk còn rất chu đáo chuẩn bị cho hắn hai đĩa thịt lớn với lời dặn dò -”Muốn mời ai ăn thì ăn đi”- Một câu rất nhẹ nhàng lại khiến tâm Merli kinh ngạc, vị công tước này dường như không làm tổn hại gì đến hắn cả, thật không giống như những kẻ trước đây... Đi vào đều phát điên hết cả rồi.
Sở Ngạn lặng lẽ cầm đĩa thịt bước vào ngục giam Beelzebub, hắn đi đến đâu hương thơm của thịt lan tỏa đến đó khiến đám tù nhân đều khao khát nhìn vào dĩa thịt trên tay hắn. Sở Ngạn đảo mắt một cái liền quay qua tặng cả hai dĩa thịt cho Merli -”Cảm ơn đã chăm sóc tôi những ngày qua”-
Camael trong phòng giam đối diện, hừ hừ vài tiếng chê trách -”Phú quý sinh lễ nghĩa, đừng biến mình trở thành kẻ bại hoại thanh danh”- Gã căm ghét những người như Sở Ngạn lúc này, vì để được yên ổn trong ngục giam mà không tiếc rẻ danh dự đi lấy lòng cai ngục, thật đáng khinh bỉ.
Merli nhận lấy đĩa thịt rồi đưa cho các anh em khác, hơi gật đầu xem như nhận lấy thành ý rồi khóa cửa rời đi. Michael chứng kiến từ đầu đến đuôi cũng không nhịn được cười lớn, ôm lấy con chuột trong tay mà vui vẻ đến mức như sắp nhảy cẫng lên -”Đúng là chó quý tộc, đúng là chó quý tộc”- Mỉa mai, châm chọc,... Tất cả hàm ý đều có đủ nhưng quan trọng là giọng điều của lão cực kỳ thích thú.
- “Uriel, cậu đã được mời thưởng thức rồi đúng không?”- Michael áp sát mặt mình vào song sắt, giương mắt mà nhìn hắn tràn đầy nghi hoặc.
Sở Ngạn gật đầu rồi ngẫm nghĩ một chút lại lắc đầu -”Thịt dê thôi”- Hương vị của đĩa thịt lúc nãy hắn ăn hoàn toàn khác với mùi tanh của thịt người. Quả thật Volk vẫn không đủ 'can đảm' để 'phá hủy' hắn.
- “Không thể nào...”- Michael trố mắt đầy bất ngờ, lão không tin tên công tước máu lạnh ấy lại dễ dàng buông tha cho kẻ đã phá hủy thành trì của mình. Lão đã từng nếm thử, nếm thử thức ăn mà Volk đã chuẩn bị cho lão, một miếng rồi hai miếng, lão vẫn còn nhớ rõ lúc đó nước mắt vừa rơi vừa nhai thịt của chính người vợ đã cùng lão trải qua hơn hai mươi năm. Vợ lão đã gào khóc nhưng tất cả đều không chạm đến trái tim máu lạnh của gã công tước kia.
Sở Ngạn thì lại không mấy để tâm như vậy, lặng lẽ quan sát cai ngục đang vui mừng ăn hai đĩa thịt, trong mắt hiện rõ sự chờ đợi, chờ đợi cuộc vui sắp tới. Chỉ vài giây sau, một kẻ đang vui vẻ ăn miếng thịt ngay lập tức nôn thốc nôn tháo, thứ mà gã cai ngục nôn ra là một miếng thịt đã bị nhai kỹ cùng vài con dòi đang bị cắn dở. Kẻ thứ hai vừa cắt miếng thịt ra đã thấy một tròng mắt vẫn còn vài dây thần kinh đang nằm trong tảng thịt lớn liền sợ hãi lui về phía sau. Có kẻ chưa kịp nuốt liền bị mắc nghẹn do một ngón tay người gây ra.
Merli ngửi được mùi tanh quen thuộc lập tức bịt chặt miệng, cổ họng dâng đến cảm giác nhờn nhợt cực kỳ khó chịu. Thứ này là gì, Merli còn không biết sao?
Camael thấy cảnh tượng này, ngoài mặt thì có vẻ rất hả hê nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, thứ bọn chúng ăn cũng là thịt của đồng loại mình. Sao cả Sở Ngạn và Michael đều có thể bình tĩnh như vậy chứ.
- “Mày... mày dám cho bọn tao ăn thứ này...”- Một cai ngục ôm bụng đầy oán khí hướng về Sở Ngạn chất vấn.
Hắn chỉ nhíu mày, hơi buồn cười mà hỏi lại -”Thức ăn của công tước ban xuống lại không ngon sao?”- Một câu này lập tức khiến bọn chúng nghẹn ngào không biết làm sao. Ai lại dám chê bai ân huệ của công tước chứ.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
•
Vài ngày lại trôi qua, số người bị tử hình cũng dần dâng lên, nghe nói cũng vì điều này mà không ít người bắt đầu nổi dậy muốn chống đối lại tầng lớp quý tộc. Người đã ở trong ngục giam lâu cũng đã quen trước cảnh tượng này, không còn kích động mà đơn giản là an phận mà thôi.
Camael thường luyện đánh với bức tường kiên cố, Michael thì làm bạn với chú chuột kia. Riêng Sở Ngạn có thể thấy được ưu ái của Volk dành cho hắn, không chỉ cho phép hắn đọc sách, bữa ăn cũng được cải thiện hơn rất nhiều so với sự đạm bạc trước kia chỉ có bánh mì và sữa lúa mạch. Những cuốn sách Sở Ngạn đọc ngày một nhiều, nó cứ tăng dần theo thời gian, kiến thức của hắn về vị diện này cũng tăng lên không ít.
- “Sắp tới ngày rồi”- Michael vuốt ve đầu của chú chuột mà tính toán.
Sở Ngạn đang đọc sách cũng quay đầu sang hỏi -”Ngày?”-
Michael hơi ngửa đầu lên trời, trong đôi mắt ẩn chứa sự xa xôi, từ tốn giải thích cho hắn -”Ngày thanh trừng”-
Camael chỉ lo luyện đánh đấm cũng dừng tay xen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người -”Tù nhân ở Beelzebub rất nhiều, có thể nói mỗi ngày hành hình năm người cũng không giảm đi được bao nhiêu thế nên bọn quý tộc đã tạo ra ngày thanh trừng. Những phạm nhân sẽ được vào một đấu trường và thanh trừng lẫn nhau. Qua ba ngày ba đêm, kẻ nào còn sống sẽ được thực hiện một nguyện vọng”-
Sở Ngạn híp mắt, phe phẩy cuốn sách hỏi lại -”Vậy ở đây ai đã thực hiện được nguyện vọng chưa?”-
- “Tù nhân được chọn mới có thể tham gia vào ngày thanh trừng. Trong phòng trọng tội này ngoài trừ lão kia ra thì chưa ai trải nghiệm ngày thanh trừng cả”- Camael hất cằm về phía Michael.
Sở Ngạn im lặng, lật một trang sách tiếp theo. Ngày thanh trừng sao? Hắn cũng muốn tham gia thử xem sao.
- “Khi tham gia, cậu chỉ có hối hận mà thôi”- Michael luôn hiểu được khát vọng của những người trẻ tuổi nhưng cái ngày thanh trừng mười năm trước đã khiến lão để lại một bóng ma tâm lý
Sở Ngạn vẫn như vậy -”Đường nào cũng chết thì ngại gì mà không thử một lần”- Vẻ mặt bất cẩn của hắn khiến Michael phải nhíu mày, cuối cùng đành lắc đầu đầy tiếc nuối.
- “Quá kiêu ngạo”-