Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 4: Chương 4: Chương 1




Hương thơm nồng nàn phả theo mây khói, một nửa chiếc áo sơ mi đã trễ vai lộ ra những vết hôn mang đậm sắc dục. Sở Ngạn ưỡn người đôi môi hơi mấp mấy khiến cho Hạ Thiên không thể không tưởng tượng đến cảnh mỹ nhân tự chào mời y.

Hạ Thiên vùi đầu vào xương quai xanh của hắn mà gặm cắn, lại in hằn thêm những vết tích đáng tự hào. Khi cơ thể trắng nõn đã phủ đầy vết hôn, Hạ Thiên mới hài lòng mà khám phá những nơi tư mật khác.

°°°°

Thiếu niên cắn môi không để những tiếng rên rỉ bật khỏi ra khỏi đôi môi, nhưng nam nhân phía trên lại không hài lòng, đỉnh càng lúc càng mạnh, lấy hai ngón tay khuấy đảo khoang miệng ướt át của hắn, khiến hắn không thể không phát ra những tiếng dâm mỹ.

Mắt phiếm hồng, môi sưng lên, hai hạt anh đào bị dày vò đến sưng tấy, tất cả đều như mỹ cảnh hồng trần khiến cho nam nhân càng hưng phấn hơn. Hôn lên trán thiếu niên, đem thiếu niên đến mộng cảnh du nhập nơi hồng trần khiến thiêu niên chỉ có thể say sưa hòa theo tiết tấu.



Sở Ngạn cựa mình ngồi dậy thì trời cũng đã hừng đông, thấy nam nhân cùng mình ân ái vẫn đang ngủ say cũng không có ý định đánh thức y, đơn giản mà lấy đồ của mình bước vào phòng tắm.

Hắn hòa mình vào làn nước mát lạnh, nhắm mắt yên tĩnh để dòng nước trôi đi những thành quả đêm qua của cả hai. Hắn thả lỏng cơ thể của mình rồi không khỏi bật cười.

[... Ngươi có vấn đề à, tự lẩm bẩm rồi lại tự cười] - Lucifer là bạn của hắn nhiều năm nhưng lâu lâu cũng không hiểu cái lối tư duy của hắn nữa.

- “Ta chỉ cảm thấy buồn cười một chút thôi”- Hắn ngửa đầu lên nhìn trần nhà được lát đá hoa cương lấp lánh rồi chầm chậm nói tiếp -”Dục vọng được giải tỏa quả thật khiến người ta mê đắm, hỏi sao nhân sinh lại không có lục dục chứ, vậy sao lão Thiên đế lại làm quá như vậy”-

Lucifer hơi bỉu môi một chút -[Quả thật ái tình lục dục khiến con người hân hoan trong cảm xúc nhưng ngươi không thể đánh đồng ngươi với tất cả mọi người ở Thiên giới. Bọn họ là thần, tu luyện dựa trên sự thuần khiết của bản thân, không như người dựa vào những điều tội lỗi của con người để tăng thực lực]

Sở Ngạn khinh bỉ đáp -”Ngươi cũng giống ta thôi, chó chê mèo lắm lông. Hừ”-

Lucifer khẽ cụp hai tai xuống, tức đến nghiến răng, nó nên nghĩ đến cái việc cắt đứt cái tình bằng hữu này với cái tên khó ưa này.



Lúc Sở Ngạn trở ra đã không thấy Hạ Thiên đâu nữa chỉ có một số tiền cùng bộ quần áo mới trên giường.

- “Tên này cũng thật bẩn, không tắm luôn”- Hắn thuận miệng chê bai.

[...] - Ngươi dành cái phòng tắm rồi, muốn người ta vào tắm chung à?

Hắn mặc quần áo vào, thuận tay lấy luôn số tiền mà Hạ Thiên trả công cho hắn. Rất thảnh thơi mà rời đi. Hắn đương nhiên không thấy đây là một sự sỉ nhục, cả hai cùng thỏa mãn, hắn còn được lợi, coi như đã không tồi rồi. Huống chi Hạ Thiên cũng không phải loại biến thái thích “âu yếm” cơ thể người khác quá mức. Ngược lại còn rất ôn nhu, quan tâm đến bạn giường. Còn rất hòa phóng nữa.

Quả thật, Bạch Liên chọn làm tình nhân của Hạ Thiên là quyết định thông minh.

Chân trước vừa rời khỏi bar, tiếng tràng dài của điện thoại vang lên, hắn thấy số của bệnh viện cũng không tỏ ra mấy ngạc nhiên, từ từ bước sang con hẻm đối diện mà bắt máy.

[Nguyên An, mẹ cậu đang rất nguy kịch, phải nhanh chóng phẫu thuật nhưng tiền viện phí...]

- “Tôi đã gom đủ tiền rồi, nhờ bác sĩ Vu chuẩn bị giấy tờ trước, tôi sẽ đến ngay lập tức”- Sở Ngạn hạ mi, xoa xoa ấn đường nhanh chóng tắt máy, bắt xe đến bệnh viện.



Đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, Sở Ngạn dựa đầu vào tường, vừa an tĩnh nghỉ ngơi vừa chờ đợi ca phẫu thuật của mẹ Nguyên An.

Bản thân Sở Ngạn hiện tại đang ở trong thân xác của Nguyên An - một thiếu niên vừa mới nghiệp đại học khoa kinh tế không lâu. Vốn định xin vào thực tập của tập đoàn Hạ thị nhưng mẹ già đã yếu sức, lại thêm bệnh tình triền miên bao năm không chữa vì góp tiền đóng cho con ăn học.

Nguyên An vì mẹ, tạm thời gác lại chuyện xin việc mà đi làm quán bar, muốn nhanh cho mẹ làm phẫu thuật nhưng không ngờ lại bị kéo vòng xoáy của phố đèn đỏ về đêm. Nguyên An tự nhủ bản thân chịu đựng một chút, cứu được mẹ sẽ dứt khỏi nơi đây, làm lại cuộc đời nhưng sinh mệnh của cậu thiếu niên quá ngắn ngủi.

Khi đã đủ tiền phẫu thuật cho mẹ thì Nguyên An lại vĩnh hằng chìm vào giấc ngủ, cậu đã bị một lão quan chức cấp cao hành hạ đến chết trên giường. Mẹ Nguyên yếu ớt tiễn đứa con trai đi xong cũng từ chối phẫu thuật mà rời khỏi nhân thế.

Bà đã nhắm mắt xuôi tay trong ân hận, trách dòng đời bạc bẽo, nhưng phần lớn là trách bản thân mình bất tài khiến con trai chìm vào vết nhơ của xã hội.

Tình mẹ luôn ấm áp, muốn dành tất cả cho con mình, dù đã cố gắng hết sức nhưng bà vẫn cảm thấy không đủ, vẫn cảm thấy có lỗi với đứa con trai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.