- “Thôi mọi người đừng bất đồng như vậy, chúng ta đã là người của Long Thiên môn, thì sau này chính là người một nhà, phải yêu thương lẫn nhau”- Chi Vũ ngăn Tiểu Khải lại khi cậu ta gương mặt đã đỏ chót, tức đến mức không nói nên lời.
Sở Ngạn liếc sơ qua, không nói quay lưng mà rời đi. Tiểu Khải bỉu môi -”Thứ ngạo mạn”-
[Sở Ngạn, trong người Chi Vũ có năng lượng của tội đồ] - Lucifer ẩn ẩn cảm nhận được hương thơm quanh đây.
- “Kiểm tra kỹ càng, vị diện trước chúng ta đã sai sót, không ngờ rằng một vị diện chứa đựng hai tội đồ. Nếu như lần này sơ sẩy nhất định phải dụng hình với vị diện này đấy”- Sở Ngạn nghiêm túc nhắc nhở.
Lucifer cụp hai tai xuống, đầu nghiêng nghiêng, nó biết lỗi là do nó rồi, không cần hắn phải nhấn mạnh như vậy đâu.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhận được thẻ phân chia công việc, người thì gánh nước, người thì bổ củi,... Duy chỉ có Sở Ngạn gục xuống bên gốc cây mà nghỉ ngơi, dạo này không có y trấn định năng lượng trong cơ thể khiến hắn phải tự mình làm nên thái dương có phần hơi nhức.
- “Lười biếng, làm như đây là tửu lầu của hắn vậy”- Tiểu Khải lại không nhịn được gắt gỏng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghe tiếng phản biện của hắn nên Tiểu Khải đành nhẫn nhịn theo lời của Chi Vũ.
Sư huynh Viễn Nan trông coi Hạ môn trong lúc đi tuần bắt gặp hắn lười biếng, không nhịn được dùng một chiếu giáng xuống -”Bản thân đã yếu kém còn lười biếng”- Vốn dĩ tưởng rằng hắn sẽ sợ hãi mà cầu xin không ngờ.
Sở Ngạn chỉ nhẹ nhàng mở mắt một chút, lá cây được kẹp giữa hai đầu ngón tay bị phóng ra, nó xước ngang qua một bên má của gã khiến Viễn Nan có chút khựng lại. Một vệt máu dài vấy bẩn lên y phục trắng tinh khiến cho gương mặt của Viễn Nan tái xanh.
- “Cẩn thận một chút, Tiểu Xích dù nhỏ nhưng nọc độc rất lớn đó”- Sở Ngạn nói rồi vươn vai quay đầu rời khỏi, hướng về khu rừng của Hạ môn mà đi.
Tiểu Xích là một dạng yêu thú nhỏ, thường bay xung quanh kiếm mồi, tuy nhỏ nhưng phẩm chất của nó ngang với cả Kim Đan sơ kỳ vì phần kim ở đầu mũi của nó có chứa nọc độc, có thể hạ bệ kẻ địch từ Kim Đan kỳ trở xuống.
Viễn Nan nhặt xác của Tiểu Xích lên, cả người dâng lên một cảm giác rùng mình. Đây chẳng lẽ là người mà Lệ Trân đã xin được kiểm tra tư chất lại sao?
Sở Ngạn không làm việc đương nhiên sẽ không có linh thạch để đổi lấy thức ăn nhưng bản thân hắn cũng chẳng cần lắm.
Thuận tay bắt vài yêu thú rồi đem nó lên dàn hỏa thiêu, không lâu sau hương thơm đã quẩn quanh tỏa khắp nơi. Sở Ngạn nghiêng đầu cảm nhận vị thịt mặn mặn của tự nhiên không cần ướp gia vị, hắn lại lấy một ít tuyết đắp lên khiến cho thịt vừa nóng đã trở nên nguội mà chuẩn bị thưởng thức.
[Ngươi không định tiếp cận y sao?] - Theo Lucifer đáng lẽ Sở Ngạn sẽ phải đem y đến tay rồi chứ không khơi khơi mà bỏ đi như vậy đâu.
- “Một khúc hồng trần y còn ngại, nếu như nói đến chuyện lục dục thì e rằng khoảng cách của ta với y ngày càng xa thôi”- Sở Ngạn cũng không vội vàng, thân phận của y hiện tại chính là người tu hành, dùng sự thanh thản không bị thế nhân ràng buộc mà tu luyện. Nếu như vội vàng như vị diện trước, chắc chắn không khiến y chán ghét cũng khiến y không muốn gặp mặt.
[Vậy... ngươi định...] - Lucifer không nghĩ hắn là người chấp nhận bị động, đợi nước chảy đá mòn đâu.
Sở Ngạn lắc đầu, đưa tay lên môi ý bảo nó im lặng, nụ cười trên môi hắn khiến cho Lucifer chỉ có thể mặc niệm rằng y sẽ an toàn qua vị diện này.
•
Trăng đã lên cao, khi thấy mọi thứ đã chìm vào cõi mộng. Sở Ngạn mới từ từ đến thất sơn - nơi tu luyện của Khuynh Tử Minh. Hắn vượt qua kết giới mà đi vào trong, những đóa hoa ly trắng muốt rũ thành từng trùm ở lối vào khiến cho nơi này càng trở nên tinh tế hơn so với sự thô kệch, khoa trương của Long Thiên môn.
Sở Ngạn càng đi sâu vào bên trong, mọi thứ đều được tối giản hóa, không cầu kỳ cũng không hoa mỹ.
Đến cuối căn phòng, chiếc giường tre cùng màn đã được rủ thác hoàn toàn nổi bật giữa chốn đơn sơ. Sở Ngạn liếc qua có thể thấy được bông hoa lúc sáng mình tặng cho y vẫn được đặt ngây ngắn trên chiếc giá gỗ. Nụ cười trên môi càng mang đậm hàm ý khó tả.
Hắn nhẹ tay vén màn mỏng qua một bên, vị trích tiên đang say giấc nồng hoàn toàn không biết rằng có người đã xâm nhập mà vẫn yên giấc nồng.
Người nào đó càng làm càng mà lưu lại vết hôn trên môi vị Vân Hoan chân quân mà bao người kính nể. Đôi tay thon dài khẽ luồn vào y phục trắng tinh mà làm càn một lúc, khi đã dưỡng khí của bản thân đã càn, Sở Ngạn mới yên tĩnh một lúc. Thấy đôi môi của Khuynh Tử Minh đã đỏ lên cùng một vết cắn hiện lên mới thỏa mãn mà rời đi. Truyện mới cập nhật
Nhưng đến cùng vẫn không quên lấy đi một cuốn sách mà thế vào long dương đồ, khiến cho Lucifer chỉ có thể trợn mắt nhìn.
[... Sở Ngạn, bông hoa lúc sáng người có động tay với nó?] - Một người có tu vi cao như Khuynh Tử Minh thì ít nhiều cũng sẽ nhận ra nhưng đằng này y vẫn yên tĩnh mà ngủ thì hơi...
- “Một chút Yên Mộng hương thôi”- Trong đáy mắt của hắn lóe sáng, hắn thật sự rất thích thú khi chính tay nhuốm bẩn đóa bạch liên thanh cao này.
~~~~~~~~~~~
• Mị chỉ đùa chút thôi a~~:))) Các nàng bình tĩnh không nên manh động nha.