Trong sự yên tĩnh bất chợt của tửu lầu, mọi quan khách đều biết khó mà lui. Nói đùa, cả hai người toàn thân đều toát ra khí chất của bậc cường giả. Ai biết được lỡ như mất mạng oan dưới tay bọn họ thì đi đâu kiện cáo đây.
Sở Ngạn lắc đầu với cái dáng vẻ giận mà không nói của y, kéo y lên gian phòng thượng hạng của tửu lầu mà ra sức an ủi. Hắn ngồi lên đùi Khuynh Tử Minh, khẽ dụi mặt vào lòng ngực ai kia mà nũng nịu:
- “Đừng giận, ta cũng chẳng yêu gã, ta chỉ yêu sư tôn của ta thôi”- Ngón chỏ vẽ ra một vòng trên bờ ngực rắn chắc của hắn, giọng hạ thấp đầy kiêu mị.
Khuynh Tử Minh không đáp, chỉ tháo bỏ lớp y phục bên ngoài của hắn, hôn hôn lên cần cổ trắng nõn để lại những vết đỏ đỏ tím tím, đến cuối lại không nương tình mà cắn một cái thật mạnh khiến cho Sở Ngạn không giữ được mà bật ra những âm thanh nhục dục.
- “Đừng cắn, ta thật sự sắp bị cắn nát cơ thể rồi”- Sở Ngạn nhíu mày, muốn đẩy y ra nhưng vài cái xoa quả nhiên đều khiến cả người hắn mềm nhũn rồi.
- “Tiểu hồ ly, nếu như ta gặp ngươi sớm hơn thì tốt rồi”- Khuynh Tử Minh bắt đầu oán giận, oán giận vì Đẳng Xích đã đến trước một bước mà theo đuổi tiểu hồ ly, oán giận bản thân chôn vùi hai mươi năm trên Thất sơn, bỏ lỡ cơ hội bước vào cuộc đời hắn sớm hơn.
Sở Ngạn lắc đầu, cắn cắn lên môi y -”Không, rất đúng lúc”- Mối lương duyên của Đẳng Xích và nguyên chủ đều không liên quan đến hắn cùng y.
Lửa tình đang được bùng lên thì một tiếng nổ lại khiến cho cả hai đều khó chịu mà mất hứng. Tiểu Trư với thân ục ịch chạy lên hô to -”Lầu chủ, ma giới lại đến quấy rầy chúng ta nữa rồi, Tiểu Bạch đã bị thương”- Nó thật sự cũng hết cách, vốn dĩ ban đầu không định kinh động đến lầu chủ nhưng lần này ma giới cả gan đả thương tiểu nhị của tửu lầu. Ngay cả Tiểu Bạch mang yêu pháp kiên cường nhất cũng bị thương.
Ma tu thậm chí còn tấn công người của Long Thiên môn khiến cho chúng đệ tử bị thương không ít. Buộc Khuynh Tử Minh phải ra mặt để diệt trừ hậu hoạn, y xoa đầu hắn -”Đợi một chút, ta sẽ quay lại”- một lời an ủi đối với vẻ mặt không mấy hài lòng của hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Sở Ngạn lệnh cho Tiểu Trư dẫn mọi người nấp vào quầy bên trong, bản thân lập nên kết giới, bình thản ngồi trên ghế gỗ chờ đợi một ai đó. Không để hắn phải đợi lâu, một tiếng xé gió phá hủy một góc kết giới tiến vào bên trong.
Một thân nam nhân tràn đầy quỷ khí từng bước tiến đến bên Sở Ngạn, gã nghiêng đầu quan sát dung nhan của người mình đem lòng đơn phương đã lâu. Vãn Ngạn vốn đã có dung nhan vượt xa người khác nhưng bản thân nguyên chủ lại dùng vẻ đanh đá để che lấp. Nhưng khi thân thể này rơi vào tay Sở Ngạn thì lại khác.
Mái tóc vẫn luôn được cột lên nay được thả xuống, gương mặt sắc sảo lại được lấp lửng sau những sợi tóc khiến cho khí chất càng thêm huyền bí. Có lẽ đã bị nhuốm bởi dục vọng, xung quanh còn tỏa ra hương thơm khiến cho gã không nhịn được đỏ mắt -”Tiểu Ngạn, người chạy trốn ta đã hai mươi năm rồi, không muốn trốn tiếp sao?”- Nguyên chủ không thể đánh lại được gã, cũng không muốn bản thân ô uế trong tay Đẳng Xích nên hết lần này đến khác đều mang người của mình rời khỏi khi nghe tin gã sắp xuất hiện.
- “Ngươi đuổi theo ta không mệt sao?”- Sở Ngạn rũ mi, tay xoay xoay bình trà nhếch mép hỏi lại.
- “Chỉ cần là ngươi, ta đều không mệt”- Đẳng Xích tiến đến bên cạnh hắn, những lời thâm tình tận sâu trong lòng được thốt ra.
Sở Ngạn cười khinh -”Để làm gì? Để tra tấn? Để hành hạ? Hay chỉ để thỏa mãn cái thứ mình không có được”-
- “Tiểu Ngạn, ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta?”- Đẳng Xích nắm chặt tay, muốn chạm đến người đang ở trước mắt nhưng tựa thật hư vô.
Sở Ngạn có thể cảm nhận sự khổ sở trong lòng nguyên chủ, theo nguyên tắc hắn sẽ không nhận được ký ức của nguyên chủ một cách chi tiết nhưng hiện tại cảm xúc của cậu đã mất kiểm soát mà đem toàn bộ ký ức tái hiện.
- “... Ngươi xứng sao?”- Hắn không muốn ban cho gã một ánh mắt, chỉ đơn giản hỏi.
Đẳng Xích hoàn toàn câm nín, hai gã mắt đỏ lên, đến cuối vẫn là không kiểm soát được mà nắm lấy cổ tay của hắn, chất vấn -”Ta không xứng thì tên Vân Hoan đấy xứng sao? Thân ngươi cũng đã bị ô uế trong tay hắn còn thanh cao với ta sao...”-
Ngay khắc lời nói bẩn thỉu vừa định thốt ra tiếp, Tiểu Trư vốn nhát gan lại xông lên, hiện nguyên hình mà đâm thật mạnh vào bụng gã -”Không ai được phép thóa mạ lầu chủ”- Mặt nó toàn là nước mắt, vừa tấn công vừa gào to.
Ngay cả Tiểu Bạch đang bị thương cũng khập khiễng ngồi dậy -”Lầu chủ của chúng ta như thế nào cũng không đến lượt ngươi phán xét”- Tất cả tiểu nhị đều đứng dậy, không trốn tránh nữa, có chết cũng không để lầu chủ của mình chịu sỉ nhục.