Cả người của Sở Ngạn bị hôn loạn xạ, khắp cả cơ thể. Dáng vẻ thơ ngây lúc nãy đã biến mất, Huyền đem hắn áp lên cơ thể thể mình, đem nhưng mảnh vụn vặt của cảm xúc, những nỗi đau trong lòng trút lên cơ thể run rẩy của ai kìa
Sở Ngạn mặc cho bản năng của y làm loạn. Huyền cũng như được cổ vũ đặt hắn nằm lên chiếc áo lông mềm mại, cùng ngươi mình yêu thương môi lưỡi dây dưa, một tay đỡ phần gáy non mềm, một tay lại xoa xoa nhũ hoa đã cứng lên do gió lạnh.
Trước ánh lửa rực rỡ, khi hai đôi môi rời khỏi để sợi chỉ bạc lấp lánh phản chiếu trong không khí. Trong mắt bọn họ hiện tại chỉ có nhau, bỏ mặc tất cả chỉ muốn trở thành hai con thiêu thân quấn quýt bên nhau mà thôi.
- “Ngươi thật đáng yêu”- Huyền không nhịn được cúi xuống cắn phần môi dưới khiến nó sưng lên trông thấy.
Những khi chạm vào những vệt hằn đen trên cơ trắng nõn, lòng y lại đau, dịu dàng hôn lên nó, dục vọng chiếm hữu nhanh chóng lùi xa -”Ngươi còn rất yếu, không thể làm được...”- Huyền rất sợ lúc làm mà có chuyện gì thì không tốt đâu.
Sở Ngạn được khơi mào dục vọng đã khó chịu lắm rồi, thế mà tên khơi mào lại không muốn làm, thật sự rất đáng chết nha.
- “Ngươi nói gì?”- Sở Ngạn ôm lấy cổ y, không biết vô tình hay cố ý mà lại ngồi xuống nơi đang căng cứng kia chứ.
Hô hấp của Huyền dần nhanh hơn, muốn kiềm lại bản thân mình nhưng nguyên thân là báo, chưa kể đến tính dục mạnh, chỉ cần nhìn hắn lúc này thôi đã không nhịn được rồi.
Một tay lại xoa xoa phần đang thít chặt bên dưới, thấy hắn nhíu mày khi mới có một ngón. tay xâm nhập lại tận lực dời sự chú ý của Sở Ngạn bằng nụ hôn nóng bóng. Huyền còn dùng cách xoa nắn khắp cơ thể để cho hắn không phải đau khi chuẩn bị tiếp xúc cả hai thể xác với nhau.
- “Huyền... ta muốn...”- Trước sự nóng rực của dục vọng, Huyền từ từ chiếm lấy hắn.
Có thể nói, dù đã bị dục vọng chi phối nhưng tận sâu trong trái tim vẫn có một hồi cảnh báo luôn sẵn sàng vang lên bất kỳ khi nào nếu như bản năng đã vượt quá mức. Huyền không muốn làm hắn bị thương, không muốn chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà để liên lụy đến sức khỏe của hắn.
Ấm áp, ôn nhu từng chút một nhẹ nhàng lại như con rồng cuồn cuộn tấn công. Đem Sở Ngạn chìm vào bể dục vọng vô tận, tuy rằng đã rất nhẹ nhàng nhưng lại kích thích những điểm nhạy cảm của hắn đến cực điểm.
Nói thật, khi chìm vào bể tình, chính Sở Ngạn lại trở thành người thua cuộc, mặc y muốn làm gì thì làm.
•
Đã qua hai ngày đứa bé vẫn chưa được sinh ra, mọi người biết y thuật đều bất lực. Vì Kha không muốn để phụ mẫu của Huyền giúp đỡ cho nên có người muốn dùng cách mở bụng để lấy đứa nhỏ ra, nếu không để lâu qua sẽ dẫn đến đứa bé bị ngộp thở mất. Nhưng mở bụng lại rất nguy hiểm, nếu như khử trùng không sạch sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Kha quan sát một lúc thấy ai cũng bất lực, cuối cùng vẫn nói -”Gọi ngài ấy đến giúp ta”- Cậu mà còn cứng đầu thì phụ mẫu cùng con đều không giữ được mất.
Phụ mẫu của Huyền cũng đến nhưng lại đuổi tất cả mọi người. Dưới ánh nến lấp ló, phụ mẫu nâng một tách trà ngồi xuống điềm tĩnh hỏi -”Cảm thấy thế nào?”-
- “Quả nhiên là ông... ông đã khiến ta khó sinh”- Ngày hôm trước, khi ông xoa bụng của cậu đã thoa một lớp thảo dược khiến cho phần sinh sản không thể nở ra, chỉ có có cách mở bụng lấy con.
- “Cũng như ngươi muốn lấy mạng con ta thôi”- Ông cười giễu.
- “Ông sẵn sàng đánh mất lương tri của mình?”- Đây không phải những gì cậu biết về ông, người sẵn sàng đánh mất đi y đức của mình chỉ vì trả thù.
- “Tại sao ta phải dành lương tri cho kẻ rắp tâm hại con mình?”- Ông nhướn mày, mỉm cười nhàn nhạt.
- “Đứa trẻ không có tội”- Cậu ta đỏ mắt, tựa như van nài, tựa như cầu xin.
- “Nhưng phụ mẫu của nó có tội”- Ông ta đặt tách trà xuống, đi đến gần cậu -”Yên tâm, ta cũng sẽ không hại đứa nhỏ”-
Ngay lúc Kha chưa hiểu việc gì thì tư tế cùng Lang đã đến. Chính ông đã mời bọn họ đến đây, chứng kiến đứa con, đứa cháu sắp sinh của mình. Thậm chí mời tất cả mọi người tiến vào bên trong, nói chính là muốn cho mọi người học tập, sau này có thể xử lý.
Kha tái mắt nhất định không muốn sinh nhưng lại bị thảo dược làm tê liệt đến mức không thể động đậy. Lang ban đầu tưởng Kha sợ đau nhưng về sau càng nghi ngại người trước mắt, chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì sao?
Sau một loạt các thao tác khử trùng, mảnh sành nhọn cũng từ từ tiến đến mở phần bụng của Kha ra. Tuy không đau do tác dụng của thảo dược nhưng cậu ta vẫn thanh tịnh, vẫn có thể thấy được toàn quá trình lấy đứa con của mình ra.
Dưới ánh mắt của Lang, Kha chắc chắn mình sắp chết rồi, sắp chết dưới tay của kẻ nóng tính này rồi.
Trước mắt tất cả mọi người, đứa trẻ ở dạng thú được lấy ra, quả nhiên là thú nhân nhưng... tại sao lại là hình rắn?