Sở Ngạn nhìn những cơn mưa rơi lã chã ngoài bầu trời u ám. Đem sự lạnh giá bao trùm lấy lòng bàn tay, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không thể tả thành lời.
- “Chu Họa Ngạn, ngươi đang khóc sao?”- Hắn lẩm bẩm dường như biết thứ cảm xúc không thể lên tiếng này từ đâu mà ra.
[Trong việc này ngươi nghĩ ai sai?] - Lucifer hiểu cái vị diện này không khắc nghiệt do chiến tranh, cũng chẳng do tranh đoạt chỉ là khắc nghiệt do lòng người.
- “Không biết, ranh giới đúng sai rất mỏng manh”- Sở Ngạn quay đầu đóng cửa sổ lại, rũ mi mà trấn áp tâm trạng của Chu Họa Ngạn.
Lam Kỳ chuẩn bị xong đồ ăn sáng, không khỏi nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, đem từng thìa bón cho hắn, chăm chút đến kỹ lưỡng. Sở Ngạn nhíu mày, ôm lấy cổ y mà hỏi -”Anh xem em là trẻ nhỏ sao?”-
- “Nếu xem em là trẻ nhỏ thì đã không làm em đến mức em oán than thế này”- Lam Kỳ xoa xoa eo hắn, nụ cười trên môi càng lan tỏa nồng đậm hơn.
Sở Ngạn thầm mắng người yêu vô kiêm sỉ, nhưng trong lòng lại rất vui, cúi xuống cắn vào cổ y một cái để đánh dấu chủ quyền -”Anh là của em, không bao giờ được rời xa em”-
- “Em cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh”- Lam Kỳ vùi mặt vào cổ hắn. Mặc kệ dòng tin nhắn đến từ Chu Ngoạn và Tô Vân. Không ai có quyền cướp hắn khỏi tay y.
•
Trong trường vẫn ra vào những tin đồn của Lam Kỳ và Sở Ngạn, có kẻ mắng có kẻ hâm mộ, lại có kẻ tỏ vẻ phát khiếp.
- “Hai đứa con trai với nhau? Nghe cũng nổi hết da gà”-
- “Đúng đó, học trưởng vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhà lại làm lớn mà lại bị một tên quái dị cướp lấy. Tao không cam tâm”- Cô bạn ngồi bên Nhược Giai không khỏi tức giận, học trưởng là mẫu chồng tương lai của rất nhiều học sinh nữ, sao có thể bị một tên vừa dị hợm vừa biến thái dành đi mất.
- “Hết dụ dỗ Tịch Vũ rồi lại dụ dỗ học trưởng, không biết nó đã dụ dỗ bao nhiêu người rồi ha”-
- “Ai mà biết chứ, nhưng mà tao nghĩ học trưởng chỉ vui đùa với nó thôi, chứ ai mà thèm một tên biến thái như vậy”- Kẻ đã đấm hắn trước đây ngồi lên bệ cửa sổ, không khỏi khinh miệt.
- “Chắc rồi, cũng may Tịch Vũ có Nhược Giai giữ lại không thì lại như học trưởng, bị nó dụ dỗ”- Cô bạn hâm mô nhìn Nhược Giai đang khó xử bên cạnh.
- “Đâu có đâu...”- Nhược Giai muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị tiếng đập bàn của Tịch Vũ dọa đến đứng người.
Anh quét đôi mắt sắc lạnh qua từng người chậm chầm nói -”Nếu như rảnh rỗi bàn tán chuyện như vậy thì kiểm tra bài tập tuần này, ai không làm thì chuẩn bị bản kiểm điểm đi”- Anh có vẻ rất tức giận khiến mọi người đều ngơ ngác.
Trong đó có cả Nhược Giai nghiến răng đến đáng sợ.
•
Sau khi về nhà, Tịch Vũ không tập trung làm bài tập mà vẫn đang thơ thẩn dưới trong từng hồi ức của bản thân, Tịch Vũ không biết được đã có người từ đằng sau tiến đến. Người phụ nữ vốn đang nhẹ nhàng bưng ly sữa cho con nhưng khi vừa nhìn thấy những trang giấy nhật ký, cả bức tranh mà con mình ký họa thì không khỏi tức giận.
- “Tịch Vũ, con muốn mẹ chết đi con mới vừa lòng phải không?”- Mẹ Tịch đánh rơi cả ly sữa, nước mắt rơi trĩu nặng như cơn mưa ngoài kia.
Tịch Vũ im lặng, chỉ cúi xuống giúp mẹ nhặt những miếng thủy tinh từ ly đã bị vỡ. Nhưng mẹ Tịch nào chấp nhận, đẩy anh ra, dùng một mảnh thủy tinh lớn kề vào cổ mình -”Con nói dối mẹ phải không, con vẫn còn yêu một đứa con trai phải không? Tịch Vũ à, mẹ một mình nuôi con khôn lớn, con biết mẹ cực khổ thế nào không? Con biết mẹ rất kỳ vọng vào con hay không...”- Bà gào thật to, dùng tính mạnh của mình uy hiếp.
- “Tịch Vũ à, coi như mẹ lấy mạng mình xin con hãy sống như một người bình thường, đừng vì tuổi trẻ nhất thời mà hủy đi tiền đồ của mình, để mọi người chê cười. Tịch Vũ, hứa với mẹ, quên đi cái thứ đồng tính kinh tởm đó đi, bao nhiêu tiền cũng được mẹ nhất định sẽ tìm bác sĩ chữa cho con trở về bình thường...”- Bà nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay đến mức máu chảy không ngừng khiến Tịch Vũ chỉ có thể cười, cười đến điên dại.
Hóa ra mẹ chỉ sợ mất mặt với người khác, hóa ra mẹ chỉ sợ 'căn bệnh' của anh. Tịch Vũ gục đầu xuống đôi tay, bật cười trong nước mắt -”Mẹ à, con đã chia tay Tiểu Ngạn rồi, con đã quen một người con gái. Con đã sống như bình thường rồi, con đã sống theo ý mẹ muốn rồi, con không cần bác sĩ, con xin mẹ đừng lấy mạng mình ra ép con nữa...”- Anh rất mệt mỏi rồi.
Mẹ Tịch hốt hoảng thấm những giọt nước mắt cho anh, ôm lấy anh mà an ủi -”Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, chỉ cần con bình thường là được, con đừng yêu con trai nữa thì con muốn gì cũng được”-
Anh đưa tay lấy những dòng kỷ niệm cuối cùng, dùng bật lửa đốt tất cả, nhợt nhạt mỉm cười -”Mẹ à... mẹ hài lòng rồi chứ?”-
Tình yêu quá mức và sai lầm của một người mẹ khiến cho Tịch Vũ cảm thấy bị vây trong những xiềng xích nặng nề, đem anh kéo xuống địa ngục không thể vùng vẫy.