Sở Ngạn chịu đựng cơn đau đến thấu cả tim gan, mồ hôi nhễ nhại cũng không than vãn nửa lời. Trước khung cảnh vị diện gần sụp đổ, Vân Huyền ôm lấy Sở Ngạn vào lòng, muốn đem hắn rời khỏi đây. Nhưng có vẻ như trái tim của hắn hoàn toàn không ổn lắm, dù chẳng nói gì nhưng đôi tay siết chặt đến mức nổi gân xanh đã tố cáo tất cả.
“Đau lắm sao?” - Vân Huyền đặt đầu của Sở Ngạn vào lòng mình, vuốt ve gương mặt đầm đìa mồ hôi.
Sở Ngạn nghiến răng không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi chẳng phải cũng rất đau sao?” - Huyết Xích được tạo ra như một thứ chống Cửu Trùng Hỏa Thiên, kết hợp cả hai sẽ khiến y đau đớn khôn nguôi nhưng một lời than vãn hay biểu hiện gì, y đều âm thầm chịu đựng một mình tất cả.
“Vì ngươi, ta chưa từng cảm thấy đau.” - Lần đầu tiên gặp mặt, Vân Huyền thật sự đã phải lòng tiểu hồ ly này rồi. Hắn mạnh mẽ lại đa đoan hơn tất cả, không như Nguyệt Lão cùng Hoàng Hạc Hiên, khuất phục để giữ mạng. Còn Sở Ngạn rất đơn giản, khuất phục để lật đổ. Hắn không chấp nhận bất kì kẻ nào thao túng hắn, một hung thần đúng nghĩa.
Sở Ngạn nghe xong chỉ im lặng một lúc lâu rồi mới từ từ nói: “Ngươi có thể vì ta mà chịu đựng thì mấy thứ này có thể là gì chứ” - Hắn muốn trải qua những gì mà Vân Huyền đã từng trải, cảm nhận những nỗi đau khổ mà y đã từng nếm.
“Sở Ngạn... Không nhất thiết thứ gì cũng phải công bằng, ta đau nhưng không cho phép ai làm ngươi đau, ta khổ nhưng không cho phép người chịu khổ” - Vân Huyền chạm vào đôi mắt mình đã mong nhớ bao lâu nay, cười khổ một tiếng - “Ngươi có thể kiêu ngạo, ngươi cũng có thể tùy hứng, ngươi có thể làm bất cứ những gì mà ngươi muốn,... Bởi vì ngươi xứng đáng”
Đối với Vân Huyền mà nói, y không cho phép hắn hạ cái tôi của mình xuống mặc cho đó là điều hắn muốn đi chăng nữa.
Sở Ngạn nghe xong, chỉ có thể bật cười một cái: “Mất đi ngươi nhiều lần như thế khiến ta không đủ sức để kiêu ngạo nữa rồi” - Quả thật, từ khi bắt đầu thì Vân Huyền cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn. Nhưng đến lúc hạ ván cờ thì hắn do dự, trước việc lật đổ Hồng Hoang và sinh mạng của y, hắn đã thật sự chùng bước. Hậu quả là cuộc chia ly hơn vạn năm không thấy rõ ngày gặp lại.
Sở Ngạn luôn đặt mọi thứ bên ngoài trái tim... Chỉ có Vân Huyền đọng lại nơi đầu quả tim của hắn. Y chính là nhược điểm khiến hắn không đủ tự tin để kiêu ngạo nữa.
“Xin lỗi...” - Vân Huyền chưa kịp nói dứt câu thì tiếng thở dốc của Sở Ngạn. Trái tim của Sở Ngạn dường như sắp bị vỡ ra rồi, hắn đã bị hiệp định dồn ép đến cả cơ thể đều đỏ lên.
Vân Huyền bối rối không biết nên làm gì, trong lòng như có hàng ngàn mũi nhọn đang ghim lấy mình. Đặt tay vào lòng ngực của hắn, cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ... Nếu như là một trái tim nguyên vẹn thì sao?
Tiếng ầm ầm vang lên, vị diện này thực sự đã hết chống đỡ nổi rồi, muốn tách bọn họ ra. Sở Ngạn biết rằng, nếu như để y rơi vào cái bẫy của Hồng Hoang thì xem như tất cả kể hoạch trước giờ đều đổ sông đổ biển. Hắn lấy sức lực hôn lên môi của y một cái: “Hứa với ta, đừng bao giờ tin những gì trước mắt. Vĩnh viễn không được tin” - Cơ thể hắn đau quá, chết tiệt...
Hoàng Hạc Hiên nhân lúc y đang thất thần, lập tức mang Sở Ngạn rời khỏi vòng tay của y. Khi Vân Huyền kịp thích ứng, điên cuồng muốn đuổi theo thì đã Nguyệt Lão ngăn cản, gã liếc đôi mắt đầy sắc bén về phía y: “Đừng tưởng chỉ mình ngươi mới là kẻ hi sinh, hắn cũng đã hi sinh vì ngươi rất nhiều. Đừng khiến hắn thất vọng”
“Thất vọng... Hy sinh...” - Vân Huyền lẩm bẩm một chút, vẫn không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nhắc đến việc gì.
Không gian dần dần biến đổi, thứ y thấy dần trở nên mơ hồ hơn. Bên tai vẫn vang vọng âm thanh của Sở Ngạn, vang vọng lời cảnh báo của Nguyệt Lão cùng đôi mắt đầy sắc bén của Hoàng Hạc Hiên. Rốt cuộc có việc gì mà bản thân y chưa từng biết sao?
Lucifer nhìn hình bóng bóng đang ngơ ngác chìm vào ảo cảnh của Hồng Hoang, trong lòng không khỏi thở dài thườn thượt một cái.
[Ngươi nghĩ y có vượt qua được không?] - Nó không nghi ngờ thực lực của Vân Huyền nhưng cũng giống như hắn, y cũng có nhược điểm. Một nhược điểm vô cùng lớn, đến mức khiến cho bọn họ có thể dễ dàng mất mạng.
“Nếu như y không vượt qua thì cũng không xứng với tình yêu của hắn” - Hoàng Hạc Hiên dùng thần lực làm dịu cơn đau của hắn mà khẳng định. Thứ tình cảm này quá cố chấp rồi, đến cả Hồng Hoang còn không chấp nhận thì sao bọn họ có thể giúp được gì chứ.
•
Đã từng có một khoảng thời gian dài vị hung thần của tam giới gần như biến mất trong mắt mọi người. Không ai biết hắn đã đi đâu, về đâu, cũng chẳng ai còn nhớ đến Minh giới là do một tay hắn tạo ra. Những dấu vết của hắn để lại duy chỉ còn Vu điện muôn thuở xa xăm kia.
Vân Huyền hoàn toàn không hay biết điều này, lúc đó y đã trôi dạt đến một nơi rất xa. Phần hồn tan nát, phần phách vỡ vụn, ai cũng đau khổ vô biên...
“Vốn dĩ khi đâm xuyên lòng ngực của ngươi, hắn có thể đạt được sức mạnh của Cửu Trùng Hỏa Thiên, một lần tiêu diệt ta nhưng vì ngươi hắn đã chần chừ” - Bên tai của Vân Huyền dần xuất hiện một giọng nói. Gã từng chút một đem quá khứ khơi dậy, đem nhưng bí mật phủ kín lật lại một lần nữa.
Vân Huyền chạm vào vùng ánh sáng dịu nhẹ. Một loạt những hình dần dần hiện rõ trong trước mắt của y. Ngay từ khi y nguyện ý bước chân vào giấc ngủ bình yên cùng Cửu Trùng Hỏa Thiên, thì mọi thứ Sở Ngạn phải trải qua đã vô cùng khổ ải rồi.
Cái ngày giam giữ Cửu Trùng Hỏa Thiên để Minh giới không bị sụp đổ. Vốn dĩ Sở Ngạn không ngất như y đã nghĩ mà vẫn ý thức được tất cả, khi y quay lưng đi, hắn đã từng đưa tay với lấy bóng hình của y... Thật sự muốn ngăn cản hành động tiếp theo của bản thân y.
“Buông ta ra... Ngươi phải ngăn y lại...” - Sở Ngạn khó khăn muốn vùng vẫy khỏi tay của Hoàng Hạc Hiên nhưng tất cả đều trở nên tuyệt vọng đối với hắn lúc này.
“Ngươi đừng có ngu ngốc nữa, nếu như y không đi, kẻ chết chắc chắn là ngươi”
~~~~~~~~~~~~~
• Hiu hiu, không phải Châu lười ra chương đâu mà là bí quá... Nên có ra lâu một chút mọi người cũng thông cảm nha