Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 183: Chương 183: Vị Diện 12: Kỷ Nguyên Mạt Thế




Sở Ngạn không nhớ bản thân đã rời đi thế nào, hắn chỉ nhớ trước khi chìm vào bóng tối đã nghe được thanh âm của y, nó trầm bổng nhẹ nhàng đến rung động tâm can -”Cho ta thời gian...”-

[Sở Ngạn, ngươi cũng thấy rồi đó, không cần phải tự mình làm hết, y cũng có thể giúp ngươi] - Lucifer cảm thấy cách của Vân Huyền cực kỳ nhẹ nhàng thậm chí là gọn gàng hơn so với Sở Ngạn rất nhiều, nó cũng đỡ mệt.

- “... Lo ăn cá đi”- Sở Ngạn xoa xoa mi tâm, bên tai vẫn còn vang vọng lời nói của y. Rốt cuộc y muốn hắn đợi bao lâu nữa đây?

Lucifer bỉu môi, nhưng một lát sau ánh mắt lại đôi phần lóe lên tia bất an.

[Ngươi trao cả khí tức cùng chân nguyên cho y, coi như tạm thời Hồng Hoang không phát hiện ra nhưng về sau thì sao? Rồi ngươi đối với Hoàng Hạc Hiên cùng Nguyệt Lão thế nào?] - Lucifer vẫn canh cánh trong lòng việc này, Sở Ngạn dùng công đức để nhờ hai người kia giúp hắn che giấu việc lần nữa động tâm, không để giao ước khống chế mình nhưng lỡ như hai ngươi họ biết được mình cũng chỉ một nước cờ trong tay hắn thì sao? Nghĩ thôi cũng đã rùng mình.

Sở Ngạn nhìn nó một lúc cũng thở dài -”Nhiều việc chỉ có thể chọn một thôi”- Hắn không còn sự lựa chọn khác, bước ra vòng an toàn, thoát khỏi sự khống chế luôn là điều hắn mong muốn.



Trong tỷ năm từ lúc hành tinh hình thành, Mặt Trời vẫn luôn là nguồn năng lượng thiết yếu cho con người. Vốn dĩ nhân loại tưởng rằng ngày Mặt Trời biến mất là không thể hoặc ngày đó rất xa xôi. Nhưng thế sự vô lường, tâm Mặt Trời dần nứt ra sau sự cố hàng ngàn thiên thạch va chạm vào nó, Mặt Trời bị vỡ làm đôi. Một nửa rơi xuống Trái Đất, một nửa lại bị trôi khỏi quỹ đạo vốn có.

Hành tinh mang một xanh tươi mát nay lại rơi vào thảm họa không thể kể siết. Một nửa bị nham thạch của Mặt Trời hun nóng đến cả mặt đất cũng nứt ra, một phần không gian còn lại thì rơi vào quay về thời gian kỷ băng hà, nhưng lần này trầm trọng hơn đến lòng đại dương cũng phải đóng băng.

Sở Ngạn lê đôi chân trần bị phủ một lớp tuyết dày, khiến nó sưng tấy lên. Hắn phả ra hơi thở nặng trĩu, rất nhanh hơi lạnh ấy đã đóng băng thành một dạng chất rắn trong không khí. Dân số loài người trên thế giới hiện tại không vượt quá 4%. Người bị đông lạnh đến chết, người bị thiêu sống khi chưa kịp chạy, nơi nơi đều là sự bị thương đong đầy.

- “Anh ơi cứu em...”- Một đứa bé vươn tay trong lớp tuyết dày đặc, vẫy cầu cứu đã thu hút sự chú ý của Sở Ngạn.

Hắn nhìn qua một cái rồi chậm chạp đi đến, đứa trẻ bị vùi trong tuyết, ánh mắt hơi đảo một chút đưa tay cho cậu bé bám lên. Quả thật, cậu bé kia như vớ được vàng, nhanh tay bám lấy tay hắn nhưng giây trước giây sau liền thay đổi. Nó nháy mắt một cái móng tay liền dài ra, hai mắt đục ngầu không có tròng trắng, kiêu ngạo muốn cắn lên tay hắn. Chỉ là Sở Ngạn vẫn người nhanh hơn, mảnh băng sắc nhọn đã ghim vào gáy cổ khiến đứa nhỏ trợn mắt, không cam tâm buông tay hắn ra mà nhấn chìm mình vào trong băng tuyết.

Năng lượng Mặt Trời mang theo những ký sinh trùng từ thuở sơ khai của hành tinh tiến vào bên trong. Nó nhanh chóng lây lan mạnh khiến hàng ngàn người nhiễm phải, ban đầu hệ miễn dịch của con người vẫn ra sức chống lại ký sinh trùng nhưng cái lạnh khắc nghiệt của kỷ băng hà dần thao túng, muốn sống chỉ có thể tiếp thu nó. Nhân loại bị nhiễm bệnh vẫn có ý thức nhưng lại không ngăn được bản năng khát máu đồng loại...

Sở Ngạn mím môi, nhắm mắt lại cố gắng giữ thanh tịnh đầu óc. Kỷ nguyên mạt thế đã đến được gần một tháng, xem như toàn bộ biển đã đóng băng cả rồi, nếu như lựa chọn đi đường biển có thể đến căn cứ do chính phủ xây dựng cách đấy năm trăm cây số. Nhưng mà điều nan giải ở đây chính là thân thể này quá yếu rồi, sống sót qua một tháng mạt thế cũng tính là may mắn rồi, sợ rằng không thể chịu đứng thêm nữa.

Thân thể này có nguyên tên là Lý Ngạn, một trong những nhà khoa học thực tập của viện nghiên cứu quốc gia. Lý Ngạn khó khăn lắm mới lên được vị trí trợ lý không ngờ được vài ngày mạt thế liền đổ bộ. Ngay cả các nhà khoa học cũng chẳng ngờ đến Mặt Trời vĩ đại lại nứt ra làm đôi. Bọn họ bị nhốt trong phòng thí nghiệm một tháng, ký sinh trùng nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của các tiền bối, tất cả đều mất đi nhân tính mà ăn thịt lẫn nhau. Chỉ có Lý Ngạn dựa vào cơ thể nhỏ bé mà men theo đường ống thông hơi đi được ra ngoài, thoát được một kiếp nhưng có lẽ vẫn không trụ được dưới cái lạnh khắc nghiệt vườn mức cho phép của nhân loại.

Máu mũi chảy trên nền tuyết trắng xóa, hệ hô hấp đã bị tổn thương có lẽ nếu chần chờ thì hắn thật sự sẽ chết mất.

[Sở Ngạn có kẻ đang tới, cẩn thận]

Hắn nghe được Lucifer cảnh báo nhưng không có quá nhiều hành động, hắn chỉ đứng yên tại chỗ cho đến khi nghe tiếng khóc ai oán -”Con tôi... con tôi”- Cùng hàng loạt mũi súng đang chỉa về phía mình.

Sở Ngạn không cử động, chỉ đợi người mẹ đi đến trước mặt hắn ôm lấy con gào khóc khổ sở -”Nó cũng chỉ là một đứa trẻ... sao cậu có thể nỡ ra tay với nó”- Mảnh băng dính máu vẫn còn nằm bên chân, xác đứa trẻ được đặt trước mặt dù là có kêu oan thấu trời xanh cũng không ai giúp được.

Nhưng đáng tiếc, Sở Ngạn không bao kêu oan, hắn đưa tóm vào gáy cổ của người mẹ, mạnh tay làm rách cả mảng da của bà ta. Đúng như hắn dự đóan, một con ký sinh trùng dài tầm ba gang tay toàn thân đỏ lừ đang động đậy, e rằng ký sinh trên vật chủ cũng khá lâu rồi đây. Bà mẹ gào lên, có người vẫn không kịp nhìn mà nổ súng vào, cũng may viên đạn này chỉ xuyên qua lòng bàn tay nhưng cũng đủ làm xương khớp cứng đờ đau đến chết đi sống lại.

- “Chịu đựng được thèm khát thịt sống cũng hay thật”- Sở Ngạn không quan tâm đến vết thương chỉ cười châm chọc về phía người mẹ đang dần hiện nguyên thân mắt không tròng trắng, móng tay dài thối rửa, hắn lùi bước dần dần rồi quay sang đám người đang thất thần không khỏi nhíu mày -”Còn không bắn? Hay muốn bà ta ăn hết các người?”-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.