Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 63: Chương 63: Vị Diện 5: Ăn Hoặc Bị Ăn




Trong cơn gió rét lạnh thấu tim gan, tiểu hồ ly từng bước loạng choạng đi trên tuyết. Có thể thấy suốt dọc đường, những bước chân tiểu hồ ly đi qua đều in đậm vết máu của nó. Phần lông trắng muốt cũng nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt của máu.

- “Thân thể này quá yếu rồi”- Sở Ngạn cau mày muốn kêu ca với Lucifer.

[Chịu khó đi, chứ hiện tại chỉ có cái thân này là phù hợp thôi] - Nó cũng thật không biết phải làm sao, tội đồ càng lúc càng mạnh, nếu chọn thân thể khỏe mạnh mà còn muốn tiếp cận đứa con số mệnh thì sẽ dễ dàng bị phát hiện mất.

Hắn đã dùng mấy giờ liền để điều chỉnh cho cái thân thể mục nát của tiểu hồ ly này rồi nhưng mãi vẫn không được, đặc biệt là dưới cái thời tiết khắc nghiệt này.

[Sở Ngạn ngươi gắng một chút, phía trước có ngôi làng thú nhân, đừng để thân thể này chết nếu không sẽ rất phiền phức cho chúng ta] - Lucifer cũng động viên hắn, pháp lực của Sở Ngạn bị hạn chế trong các vị diện khác nhau. Không thể sử dụng quá nhiều để chữa trị nhưng dùng quá ít thì lại chẳng thấm vào đâu.

- “Huyền, ngươi xem đằng kia có cái gì kia”- Sở Ngạn đã dần mơ hồ không rõ phương hướng thì trong tiếng gió thôi lại nghe có tiếng người.

Tai của hắn đã ù lên, mắt nhỏ lim dim dần chìm vào giấc ngủ nhưng trước khi đấy Sở Ngạn lại trông thấy bóng dáng đèn tuyền, cao lớn hơn mình rất nhiều chậm chầm đi tới. Trên lưng còn lờ mờ cõng một thiếu niên khoác chiếc áo lông dày, cả hai dường như nói gì đó nhưng hắn hoàn toàn không thể nghe thấy nữa.



Những tiếng lách tách của đốm lửa cùng sự ấm áp của nhiệt năng, Sở Ngạn lờ mờ tỉnh dậy sau vài giờ hôn mê. Toàn thân được khoác lên chiếc áo bông dày, những vết thương cũng được băng bó cẩn thận hơn. Ngoài trừ toàn thân vô lực chưa hồi phục được sức khỏe thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.

- “Lucifer, thứ ta trước khi bất tỉnh nhìn thấy là một con báo sao?”- Ký ức mơ hồ trước lúc ngất lại được tái hiện nhưng hình ảnh không rõ chỉ có thể hỏi nó.

[Phải, ngươi nhìn không lầm đâu, đó là hắc báo còn được khắc hoa văn khá là đẹp mắt] - Nó không ngừng cảm thán, phải biết rằng trên dưới tam giới ngoài trừ Tứ Linh và Tứ Hung thì rất ít thần thú nào có khắc trổ hoa văn nha.

Ngay lúc cả hai đang trao đổi thì một tiếng càu nhàu vang lên -”Sao ngươi lại đem một con hồ ly về? Không phải hai ngươi không biết hồ ly là loại gian trá, không đáng được sống mà, huống chi đây còn là thú nhân”-

- “Là cháu muốn mang cậu ấy về, không liên quan đến Huyền”- Giọng nói mềm mại, ra sức bảo vệ cho một người nào đó.

- “Được nể tình Kha, ta bỏ qua, đến khi hắn ta tỉnh dậy thì mau đuổi đi đi”- Nam nhân hừ hừ hai tiếng rồi bỏ đi.

Sở Ngạn hơi hơi lắc cái đầu, tiếp nhận sơ bộ thông tin của nguyên chủ. Nơi đây có thể nói là nguyên thủy nhưng có phần tiến bộ hơn một chút đi, đa số sinh sống bằng cách săn bắt, trồng trọt. Đi săn sẽ là thú nhân, có thể hóa hình từ thú sang người, từ người sang thú, sức khỏe phải nói là phi thường. Còn trồng trọt đa số sẽ là á thú nhân, không thể hóa hình, dáng người mềm mại, yếu hơn thú nhân rất nhiều nhưng có khả năng sinh sản duy trì nòi giống.

Và đặc biệt nơi này... chỉ toàn là nam nhân, từ thú nhân đến á thú nhân.

Để bảo vệ nhau, nhiều thú nhân đã hợp lại thành một bộ lạc cùng nhau sinh sống, duy trì phát triển. Chỉ là tất cả đều rất kỳ thị hồ ly bởi vì tộc yêu hồ mang vẻ đẹp mà khiến người người ghen tị kể cả thú nhân.

Do vậy mà nguyên chủ thân thể này - Ngạn cũng bị đuổi giết dẫn đến thập tử nhất sinh.

Sau một lúc điều chỉnh lại cơ thể, Sở Ngạn mới ngồi dậy, hóa thành hình người. Nhìn thấy thân thể chằng chịt vết thương, tầm mắt hắn trở nên tối sầm. Chết tiệt, có cần phải bị thương nặng vậy không chứ.

Khi vẫn đang điều trị cho vết thương, có tiếng bước trầm ổn từng bước bước vào. Tấm rèm ngăn cách được vén ra, nam nhân mang hơi thở đậm chất khí khái của phái mạnh xông vào cái mũi nhạy cảm đặc trưng của hồ ly khiến cho Sở Ngạn có chút choáng váng.

Chưa để hắn kịp định thần, á thú nhân Kha cũng tiến vào bên trong thân mật chào hỏi -”Ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy cơ thể thế nào rồi?”-

Sở Ngạn trấn tĩnh lắc đầu -”Đa tạ, ta đã ổn hơn rồi”-

Kha nhận lấy bát canh trong tay của Huyền rồi đưa cho hắn -”Ngươi nhanh uống đi, đây là bát thuốc do chính tay á thú nhân tài giỏi y thuật nhất bộ lạc của ta sắc đấy”-

Hắn nhìn bát thuốc đen ngòm hơi nhíu mày một chút nhưng cũng nhận lấy từ từ uống hết. Thật là đắng.

- “Ngươi tên gì? Sao lại bị thương nặng như vậy?”- Kha sau khi thấy hắn đã uống hết không nhịn được tò mò hỏi.

- “Ngạn, bị truy đuổi”- Hắn nhàn nhạt đáp.

Kha tỏ vẻ đã hiểu sau khi thấy được thú ấn trên trán của hắn, sau đó lại vui vẻ giới thiệu -”Ta là Kha, còn kia là Huyền”- Sau đó lại nhớ lại lời của phụ mẫu Huyền nói lúc nãy, mới ấp úng -”Tuy rằng bọn ta không kị thị hồ ly nhưng nếu ngươi ở lại lâu thì...”-

Sở Ngạn đặt bát thuốc xuống, rất biết điều -”Đa tạ đã cứu ta, hiện tại cũng không làm phiền các ngươi nữa”- Hắn nói xong định rời đi nhưng Kha đã nhanh chóng kéo tay hắn lại hơi ái ngại nói:

- “Dù gì còn nửa tháng nữa là đến lễ kết đôi của ta với Huyền, ở lại chung vui với bọn ta rồi đi cũng được”-

Sở Ngạn nhàn nhạt, nhếch mép cười -”Hai ngươi là bạn đời sao? Rất hợp”- Hai từ cuối hắn còn nghiêng đầu nhấn mạnh hơn một chút làm đôi mắt hồ ly híp lại tỏa ra yêu mị khiến cả hai đều ngẩn ngơ trong chốc lát.

[... Sở Ngạn, ngươi bình tĩnh một chút] - Cái tình huống oái oăm gì thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.