Editor: Mèo lười
Trọng Hoa cung, vô số thị vệ đứng gác ở cửa tẩm cung của Phong Yến.
Tên thích khách kia đã bị bắt giữ, chờ ngày thẩm vấn.
Trong nội điện, Họa Ảnh quỳ trước mặt Phong Yến, hai mắt rưng rưng cầu xin hắn.
“Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho Hạ Lương Viện”
Phong Yến khẽ nhíu lông mày, liếc mắt nhìn Họa Ảnh, ý vị sâu xa mở miệng: “Ngươi là người của ta, hay là người của nàng?”
Họa Ảnh luôn làm việc rất tốt, nhưng vẫn có một khuyết điểm, đó chính là rất yếu lòng. Nếu người nào đối xử với nàng tốt một chút, nàng nhất định sẽ hồi báo đối phương.
Đối với một mật thám mà nói, khuyết điểm này của Họa Ảnh chính là điểm yếu chí mạng.
Họa Ảnh lại không để ý đến sự bất mãn trong lời nói của Phong Yến, vẫn dập đầu đều đều, quỳ mãi không chịu đứng dậy: “Họa Ảnh không dám có hai tâm. Chỉ là Họa Ảnh nhìn thấy tấm chân tình Hạ Lương Viện dành cho Điện hạ, nàng ấy vì người mà từng nói sẽ chống đối với Nhiếp chính vương. Đôi ngọc thạch hôm nay nàng ấy dâng tặng cũng là tự tay Hạ Lương viện tự khắc mà ra, cũng vì hai khối ngọc ấy mà trên ngón tay của nàng đều chồng chất vết thương. Nay Hạ Lương Viện còn vì người chắn kiếm, mối chân tình này quả thật làm rung động lòng người, nô tỳ chỉ là...”
“Ta khi nào thì nói sẽ tha cho tên thích khách kia?” Phong Yến khẽ nàng mi mắt, lại mang theo cảm giác tà mị như yêu nghiệt. Bàn tay khẽ vuốt ve chặn giấy, tư thái nhàn nhã.
“Chuyện này ta tất nhiên sẽ tra rõ ràng, nhất định đem kẻ đứng sau gây ra chuyện phải nhận hình phạt thích đáng”
Chữ cuối cùng nói ra, lại khiến người kấc mạc danh kỳ diệu cảm thấy kinh hãi cùng hàn khí bức người.
Sau đó Phong Yến tự mình đến tẩm cung của Hạ Lưu nhìn nàng, cũng không biết có phải đã bị những lời nói của Họa Ảnh làm rung động hay chỉ là ra vẻ muốn cảm tạ Hạ Lưu mà thôi.
Thấy Hạ Lưu vẫn chưa tỉnh, Phong Yến ra lệnh triệu tất cả thái y ở Thái Y viện đến hỏi tình trạng của nàng. Sau đó ban rất nhiều dược liệu dưỡng sinh trân phẩm cho nàng, thậm chí còn trấn an thị nữ ngừng khóc, sau đó mới trở về Trọng Hoa cung.
Phong Yến làm như vậy để mọi người đều nghĩ, dù nàng không được hắn coi trọng như Liễu Mộc Lâm, nhưng vẫn khiến người khác phải hâm mộ không thôi.
Mỗi người đều nghĩ như vậy, đoán vị trí của Hạ Lương Viện trong lòng Điện hạ không thua kém gì vị Thái Tử phi kia. Trong nhất thời Lưu Vân các người đến người đi, ngay cả những vị phi tần thường ngày thường giễu cợt Hạ Lưu cũng không tiếc hạ mình tự mình đến Lưu Vân các thăm bệnh.
Đáng tiếc Hạ Lưu vẫn hôn mê, Họa Ảnh chỉ có thể nói khách sáo vài câu sau đó tìm cách đuổi các nàng đi.
“Sau sự việc lần này, chắc chắn sự nghi ngờ của các bô lão trong triều đều đổ lên đầu ngài”
“Không cần lo lắng, bản vương đều có cách đối phó” Môi đẹp nhẹ nhấp một ngụm trà.
Hắn tựa hồ không chút nào để ý. Những tin đồn bất lợi với hắn đã đồn đãi khắp trong cung, thậm chí còn có người tung tin đồn “Nhiếp chính vương muốn làm hoàn thượng” hắn cũng không quan tâm đến.
“Nhưng là vương gia...”
“Vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Phong Húc cụp mắt nhìn thái y đang quỳ trên đất, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Lần này số 25 thật sự quá liều lĩnh. Trong tình huống này nếu có sơ xuất nào rất có thể sẽ mất mạng. Vương gia ngài có nên suy xét thay đổi cho người khác tiếp nhận nhiệm vụ của số 25 không?”
Số 25, đây là biệt hiệu Phong Húc dành cho nàng. Bởi vì trong đám người được hắn bồi dưỡng kia, nàng là người nhỏ tuổi nhất.
“Hoàn toàn ngược lại, lần này nàng ấy đã làm rất tốt” Phong Húc ý tứ không rõ cười cười, con ngươi trong suốt như Mặc Hải khẽ cong khiến người khác cảm thấy kinh hãi không thôi.
“Vương gia...” Thái y vẫn đang quỳ trên mặt đất há miệng thở dốc, lại không thể nói được gì, chỉ có thể cúi đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì Phong Húc đang cười như không cười nhìn ông, nhẹ giọng nói: “Ngươi ở trong Thái y viện, những ngày gần đây phải chăm sóc nàng thật cẩn thận”
“Vâng, vương gia”
Hắn và Phong Yến không hổ là người cùng huyết thống, đều đa nghi như nhau. Bọn họ nhiều lần cài người của mình vào đối phương làm mật thám nhưng đều thất bại. Mà Hạ Lưu... rất có khả năng sẽ có điểm đột phá.
Vừa nghĩ đến Hạ Lưu, đột nhiên nhớ đến bộ dáng buông xuôi kia của nàng, cùng với thời điểm hắn mới gặp nàng giống nhau như đúc.
Phong Húc một đầu tóc dài xóa trên vai, một thân y phục gấm vóc, gió xuân thoang thoảng từ phía cửa sổ bay vào cùng ánh trăng chiếu xuống, tia sáng ôn nhu tỏa ra khắp nơi.
Có một mùi hương thanh đạm quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, giống như mùi hương của hoa thủy tiên buổi sớm, dần dần xâm nhập vào trong mũi, khiến cho nàng bất tri bất giác tỉnh lại.
Phong Húc rốt cuộc đã tới! Hạ Lưu trong lòng một trận cảnh giác, lại như cũ làm giả vờ hôn mê.
Mùi hương kia ngàng càng nồng đậm, dường như khoảng cách với Hạ Lưu ngày càng gần.
Họa Ảnh canh giữ bên cạnh hạ Lưu đã sớm bị hắn điểm huyệt ngủ, bây giờ đã ngủ say như chết.
Phong Húc lẳng lặng nhìn Hạ Lưu nằm trên giường, thật lâu sau mới nhẹ nhàng sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Còn không mở mắt ra?”
Mi mắt hơi rung động, Hạ Lưu chậm rãi mở mắt ra.
“Không giả vờ nữa sao? Hửm” âm cuối vang lên, giọng nói của Phong Húc mang theo ý tứ mê hoặc, cùng lúc đó, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Lưu lên, bắt nàng phải đối diện với mình.
Hạ Lưu nhìn hắn, cắn môi không nói lời nào. Qua một lúc sau, nước mắt yên lặng chảy xuống.
“Ta nhớ rõ, ngươi từ sau khi mười hai tuổi đã không còn tính trẻ con như vậy. Tại sao gần đây ngày lại giống như trẻ con thế này?”
Ngón tay Phong Húc mang theo nhiệt độ cơ thể xẹt qua mí mắt của hạ Lưu, động tác cực kỳ ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
Hạ Lưu nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng, giọng nói khàn khàn hô: “Đau”
“Nơi này?” Hắn chuẩn xác chạm vào vết thương của Hạ Lưu, trên môi vẫn là nụ cười như có như không, tựa hồ như không biết miệng vết thương kia là ở trên ngực của nàng.
“Hít....” Hạ Lưu nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Bàn tay Phong Húc không nặng không nhẹ áp vào ngực nàng, vết thương vừa mới băng bó kỹ liền truyền đến cảm giác đau rát.
Hắn dùng tư thế trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt vẫn ôn hòa như nắng xuân khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Thu tay rời khỏi ngực nàng, không hề có một chút ý tứ dâm loạn nào, đây chỉ là sự trừng phạt của hắn.
“Biết sai rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lưu trắng bệch nhìn hắn, trầm mặc một hồi lâu sau, rốt cuộc quật cường đáp: “A Lưu không biết”
“Không biết những thứ ngươi học trong bảy năm qua đã đi đâu rồi” Hai mắt khẽ híp, giọng nói Phong Húc không chút để ý vang lên, “Thân là một đinh tử (nằm vùng), lại chủ động đỡ kiếm giúp đối phương, chẳng lẽ ngươi đã thật sự thích Thái Tử?”
Rõ ràng những lời cuối cùng mang theo ngữ khí cười đùa, thế nhưng lại làm cho lòng Hạ Lưu phát lạnh. Vị Nhiếp chính vương này quả không hổ danh là cấp khó khăn độ S, tùy thời đều có thể nói ra những lời khảo nghiệm người khác.
“A Lưu là vì vương gia Ngài” nàng đặc biệt kích động nhìn chằm chằm Phong Húc, ngữ điệu có chút nhanh, “Ta biết thích khách lần này tuyệt đối không có khả năng là người do Ngài sai đến, vương gia không hề có ý định giết Thái Tử”
Đồng tử của Phong Húc có chút thả lỏng, cũng không tán đồng với lời nói của Hạ Lưu mà hỏi ngược lại nàng: “Hả? Ngươi xác định?”
“A Lưu tin tưởng vương gia” nàng không có một chút do dự mà thốt ra.
Nhìn Phong Húc khẽ cười, nàng có chút ngượng ngùng, lúc này mới nói ra nguyên nhân bản thân hành động như vậy: “Ta cảm thấy đây là cơ hội tốt để lấy được tín nhiệm của Thái Tử. Nếu lần này không ra tay, ta sợ đến lúc Thái Tử một lòng chỉ hướng đến Thái Tử phi, như vậy A Lưu sẽ không còn cơ hội được làm việc cho vương gia nữa rồi”
“Thật đúng là đứa bé ngoan” ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe, sau đó cười hiền hòa ôn nhuận mở miệng khen ngợi nàng.
Không, còn chưa đủ. Hạ Lưu rõ ràng cảm nhận được chỉ như vậy chưa đủ để đả động người nam nhân sâu không lường được trước mắt này. Nàng cố ý nín thở làm cho sắc mặt của mình nhuốm đỏ.
“Quan trọng nhất là... A Lưu lo lắng cho người”
Nàng nhắm chặt hai mắt không nhìn Phong Húc, lông mi rung rẩy mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt, thân thể nho nhỏ trong áo ngủ bằng gấm, càng chọc người yêu thương.
“A Lưu suy đoán đây có thể là cái bẫy mà Thái Tử bố trí để hãm hại vương gia. Nếu Thái Tử thật sự bị thương, A Lưu sợ những lão già trong triều sẽ phản ứng kịch liệt gây phiền phức cho người”
Phong Húc thoáng chốc ngẩng người. Sở dĩ A Lưu đỡ kiếm thay Thái Tử là vì muốn lừa gạt sự tín nhiệm của Thái Tử, điểm ấy trong lòng hắn tất nhiên sáng tỏ. Nhưng điều quan trọng nhất khiến nàng làm như vậy là...
Thế nhưng lại là ngu ngốc muốn bảo hộ hắn.
[Chúc mừng bạn đạt được 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 42]
Qủa thật là kỳ tích! Lần này thế nhưng có thể một lần xoát được 10 điểm hảo cảm độ trên người của vị boss cấp S này, cũng thật không uống phí nàng mất nhiều máu như vậy.
“Không cần lo lắng” trên môi Phong Húc nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, Hạ Lưu cảm thấy trong nháy mắt phảng phất như có gió xuân thoảng qua mặt, làm người ta thư thái vô cùng.
“Hắn tuy rằng cũng có năng lực, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của ta”
Ánh mắt Phong Húc thâm trầm, lẳng lặng nhìn về hướng của Trọng Hoa cung. Sau đó lập tức quay đầu nhìn Hạ Lưu, ôn nhu hỏi: “Ngủ lâu như vậy, ngươi có khát không?”
Hạ Lưu ngượng ngùng gật đầu.
Một Phong Húc ôn nhu có thể khiến người khác không đề phòng mà luân hãm vào. Tay trái của hắn vòng qua lưng của Hạ Lưu, hơi dùng lực nâng nàng ngồi dậy, tay phải cầm một chiếmoortly sứ màu trắng đưa đến bên môi nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, há miệng”
Có thể được Nhiếp chính vương tự mình hầu hạ, vậy cũng có thể xem là một lần trải nghiệm hiếm có được.
Hạ Lưu thuận theo nuốt xuống nước trà, ánh mắt to tròn vô tội nhìn Phong Húc.
“Ân? Làm sao vậy?”
“Thời điểm nuốt nước trà, miệng vết thương đều đau rát”
Phong Húc giúp Hạ Lưu nằm xuống, đặt chén trà lên bàn, sau đó ôn thanh nói: “Nghe lời, chịu đựng qua vài ngày thì sẽ tốt hơn”
“Đã nhiều năm, vương gia...” Bởi vì do vết thương, nàng tựa hồ đã có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chậm rãi như cũ nói cho xong lời.
“Lần trước cũng từng đau như vậy, ta đang trên đường làm ăn xin thì vô tình làm dơ y phục của vị Quan gia kia, kết quả bị đánh đến nỗi hộc máu”
Ngón tay nàng giật giật, cẩn thận nắm lấy góc áo của Phong Húc, nhìn thấy hắn không cự tuyệt, liền len lén lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Sau này...”
“Vương gia đến, ngồi xổm trước mặt hỏi ta có muốn về nhà cùng người không. Người khi đó cũng mới hơn mười tuổi, lại là cho ta cảm tấy rất an tâm”
Nàng vừa nói xong, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Nhưng vào năm ta mười hai tuổi, người lại mang ta đưa vào thanh lâu. Khi đó, A Lưu thật sự rất đau khổ. Cho nên mấy năm nay mới vẫn luôn... vẫn luôn không muốn cùng người thân cận”
“Nhưng là, bất kể là ở trong thanh lâu hay đang ở trong cung, ta mới phát hiện ra, trừ người ra, ta không biết phải nên tin tưởng ai nữa”
Trong thế giới của nàng, chỉ còn lại một mình hắn.
Bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu của nàng, ôn nhu vuốt vuốt tóc nàng.
“Tối qua, thời điểm bị thích khách kia đâm... A Lưu thật sự cho rằng bản thân sẽ chết. Cho nên liều mạng tìm kiếm người, muốn được thấy người lần cuối” nàng khịt khịt mũi, nhìn người như bước ra từ trong tranh kia liền nín khóc, khẽ cười: “Đêm nay tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy người, thật sự là quá tốt”
Phong Húc nhẹ nhàng thở dài, ngón trỏ hơi cong, không nhẹ không nặng gõ một cái vào trán của Hạ Lưu.
[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 44]