[Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 13: Chương 13: Kế trộm tâm vương gia phúc hắc (5)




Editor: Mèo lười

Thế cục bây giờ của Đại Diệp ngày càng phức tạp. Lấy Nhiếp chính vương cầm đầu, một đám người gắt gao cầm giữ binh quyền, chủ yếu là những trọng thần trong triều. Mà phe bên kia, cầm đầu là Thái Tử cùng những bô lão ngoan cố, cùng với một số sĩ tử trẻ tuổi bị Thái Tử mua chuộc.

Triều đình đã phần thành hai phe phái, nếu muốn tồn tại ở trong triều, chỉ có thể đối đầu với phe còn lại.

“Những ngày gần đây Nhiếp chính vương từng triệu kiến những vị đại thần nào?” Phong Yến rút bảo kiếm vừa mới đúc ra, vừa nhấc ra, động tác trên tay thật nhanh cắt đứt một lọn tóc của thám tử đang quỳ trên đất.

“Hồi Điện hạ, Nhiếp chính vương vẫn như thường ngày, sau khi xử lý xong chính vụ liền hồi cung nghỉ ngơi, vẫn chưa triệu kiến bất kỳ kẻ nào” thân thể của Thám tử kia không chút sứt mẻ, bộ dáng không có nửa điểm bị kinh sợ.

“A, hắn trái lại rất kiên nhẫn” Phong Yến nhìn gương mặt mình phản chiếu qua kiếm, khẽ chạm tay vào lưỡi kiếm, ngón tay rất nhanh liền chảy ra một dòng máu. Máu chảy ra ngày càng nhiều, cho đến khi tản khắp khuôn mặt trên kiếm kia.

Hắn đã không chờ được nữa. Bảy năm... hắn ngồi ở vị trí Thái Tử không có thực quyền này đã suốt bảy năm.

Cùng với sự chiếm đoạt vương quyền vốn thuộc về hắn kia của Phong húc, hắn cũng đã không có cách nào nhẫn nại thêm nữa.

Tam thúc? A, thật đúng là tam thúc tốt của hắn.

Ánh sáng sắc lạnh trong mắt Phong yến gia tăng, thấp giọng nói: “Sau khi trở về, ngươi biết phải nên làm gì rồi chứ?”

“Thuộc hạ hiểu rõ”

Phất tay cho người nọ lui ra, Phong Yến lẳng lặng ngồi trên tháp. Sự âm trầm trên gương mặt hắn ngày càng sâu, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẽ không rõ hàm ý, xua tan sự yên tĩnh quái dị trong phòng.

Đêm qua Hạ Lưu đột ngột thổ lộ với Phong Húc, khiến hắn trở tay không kịp. Không chỉ làm cho độ hảo cảm đối với Liễu Mộc Lâm của Phong Húc giảm, còn thành công giải trừ những hoài nghi của tên Phong Húc mắc chứng bệnh hoạn đa nghi kia.

Còn có tin tức tốt hơn là, độ hảo cảm của Phong Húc đã từ 44 lên tới 52. Tuy rằng vẫn ở trạng thái thấp như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng là quá nửa.

Họa Ảnh quỳ trên mặt đất, múc từng muỗng cháo thịt cá nóng hổi cho Hạ Lưu.

“Thái Tử có từng đến Lưu Vân các không?”Hạ Lưu lại một lần nữa nuốt xuống một ngụm cháo, sau đó lắc đầu ý bảo Họa Ảnh cầm đi, một lát sau bỗng nhiên thuận miệng hỏi.

Họa Ảnh do dự một lát, Thái Tử không những không đến, ngoại trừ ngày đầu tiên giả vờ làm bộ dáng gọi thái y đến xem bệnh kê đơn, mấy ngày nay thậm chí một nô tài đến hỏi thăm cũng không phái đến.

“Mà thôi, Thái Tử công vụ bề bộn, ta tự nhiên không nên nghĩ nhiều làm gì” Hạ Lưu đã sớm nhìn thấy bóng dáng màu ngân hạnh ngoài cửa sổ, muốn công lược nam phụ, tất nhiên cần diễn một chút.

“Hạ Lương Viện trái lại rất hiểu chuyện”

Không để thị vệ thông báo, Phong Yến chỉ dẫn theo một thái giám thiếp thân, tựa như đang tùy ý đi dạo. Một thân trường bào màu ngân hạnh càng toát lên vẻ mặt như quan ngọc của hắn. Tuy không thể so được với vẻ đẹp hơn họa của Phong Húc, nhưng cũng là có một phong vị khác.

“Vết thương của nàng có tốt hơn chút nào không?” Phong Yến tùy ý hỏi, chân nhanh nhẹn tiến đến tháp ngồi xuống.

“Điện hạ!” Hạ Lưu nao nao, ngây ngốc nhìn Phong Yến, dường như cực vui, lập tức bật cười trong làn nước mắt.

Phong Yến cũng bị phản ứng này của Hạ Lưu làm kinh ngạc. Hắn nhìn Hạ Lưu, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng dường như không muốn nhìn thấy bản cung?”

“Thần thiếp là quá vui mừng mà thôi. Thái Tử điện hạ bận trăm công nghìn việc lại bớt chút thời gian đến thăm thần thiếp, đây là phúc phận của thần thiếp” thế nhưng không ngờ được lời của Hạ Lưu vừa dứt, sắc mặt của Phong Yến liền lạnh xuống.

“Bận trăm công nghìn việc? A, người bận là Nhiếp chính vương mới đúng”

Qủa nhiên, vị này nghe nói cái gì não đều sẽ tự động tương quan đến Phong húc, đây mới chính là chân ái.

Hạ Lưu trong lòng sáng tỏ, bất động thanh sắc chuyển đề tài, lúc này mới thành công khiến cho tâm trạng vừa chuyển xấu của Thái Tử gia được tốt hơn.

Hạ Lưu che miệng cười duyên, hoàn toàn mang theo mị thái của một cô nương, làm nũng nói: “Mấy ngày nay nhờ thuốc bổ mà Điện hạ ban cho, làm cho Họa Ảnh vẫn luôn đốc thốc thần thiếp thiếp uống thuốc a”

Phong Yến hiếm khi có được kiên nhẫn với nàng, bồi nàng nói nhiều chuyện vô nghĩa.

Qua một hồi lâu, Phong Yến phát hiện hai mắt của Hạ Lưu vẫn luôn nhìn xem thắt lưng của mình. Trong lòng sinh nghi, không khỏi hỏi: “Hạ Lương viện đang nhìn cái gì vậy?”

Trong mắt Hạ Lưu chứa sự hoảng hốt, ấp a ấp úng nói: “Không có gì... Thần thiếp chỉ là... chỉ là cảm thấy thắt lưng của đẹp hạ nhìn rất đẹp, cho nên muốn ngắm một chút mà thôi”

Phong Yến tất nhiên sẽ không tin lời này của nàng, con ngươi bỗng chốc đông lạnh, mở miệng nói: “Trước đây bản cung cũng buộc đai lưng này trước mặt nàng, cũng chưa nhìn thấy nàng nhìn nó một lần”

Trong mắt Hạ Lưu đã là một mảnh mông lung, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Thấn thiếp chỉ muốn nhìn một chút, xem Điện hạ có đeo ngọc kia hay không mà thôi. Thứ đó quả thật quá mức tầm thường, là thần thiếp đã thất lễ”

“Ngọc?” Phong Yến hỏi lại, lời vừa dứt tự nhiên nhớ lại, tựa hồ mấy ngày trước nàng đưa cho hắn... chính là một đôi ngọc bội?

Phong Yến nhìn Hạ Lưu, khẽ vuốt cằm nói: “Bản cung tất nhiên sẽ đeo”

Ánh mắt Hạ Lưu không chút che dấu lộ ra vẻ vui sướng, nở nụ cười sáng lạn nhìn Phong Yến, nhưng vẫn có chút tự ti hỏi: “Điện hạ thật sự không ghét bỏ?”

“Nàng không tin?”

“Thần thiếp tất nhiên tin tưởng Điện hạ”

Hôm nay quả thật là một ngày hiếm có. Từ ngày nàng nhập cung cho đến mấy tháng gần đây, Phong Yến chưa từng cho nàng vẻ mặt tốt cùng những lời nói dễ nghe dụ dỗ nàng như vậy.

Lần này chịu thương, quả thật đúng là không vô ích.

Trên phương diện nói dối Hạ Lưu quả thật là một nhân tài hiếm có. Ngay cả hệ thống quân cũng từng khen nàng là hồ ly khoác da người, huống chi hành động đỡ kiếm lần này cũng xoát không ít hảo cảm của Phong Yến.

Cho nên mặc kệ Phong Yến mắc bệnh đa nghi trầm trọng, Hạ Lưu vẫn kéo đông kéo tây, khiến cho Phong Yến trong lúc nói chuyện vô tình nói ra những tin tức mà trong nguyên văn không hề để cập đến.

Xem ra Phong Yến đã lung lạc được một bộ phận triều thần, chờ ngày mai lên triều sẽ tạo áp lực cho Phong Húc.

Phong Yến không ở lại dùng bữa tối, cho nên Hạ Lưu đang suy nghĩ có nên ngay lập tức báo tin tức này cho Phong Húc biết hay không. Bỗng nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ đang dần bị những đám mây đen bao phủ, phía xa xa còn nghe thấy tiếng gió từng trận thổi làm rung động cây cỏ, xem ra sắp có mưa to.

Hạ Lưu nhìn một lát, liền hạ lệnh ngăn cản nội thị đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, sau đó để Họa Ảnh giúp nàng nằm lại xuống giường.

Muốn liên hệ với Phong Húc là rất khó. Bởi vì hắn căn bản không cho phép Hạ Lưu giữ lại mật đạo hay bồ câu đưa thư các loại. Có vẻ là vì không có cảm giác an toàn, cho nên trước giờ đều không đưa quyền chủ động vào trong tay người khác. Vẫn luôn là vậy, chỉ và thời điểm hắn muốn gặp người khác mới chủ động xuất hiện.

Người như vậy sẽ không bao giờ khiến người khác có cơ hội nắm lấy điểm yếu.

Hạ Lưu nằm trong chăn ấm giường êm, miễn cưỡng nghe hệ thống quân lải nhãi.

“Cô nhất định phải làm vậy sao? Chẳng lẽ cô không sợ chưa xoát đến 100 điểm độ hảo cảm đã chết rồi sao?” Hệ thống quân rất lo lắng, từ lần Hạ Lưu bất chấp mạng sống đỡ kiếm, lão liền đề cao cảnh giác với Hạ Lưu.

Nhận ra Hạ Lưu không hề để ý đến sự lo lắng mình, hệ thống quân giận khiển trách: “Cô đúng là loại người đem thân thể ra là công cụ lợi dụng!”

Lúc này Hạ Lưu mới trừng mắt nhìn, chậm rãi trả lời: “Đem thân thể xem như công cụ, đây chính là đạo đức nghề nghiệp của bản của nhân viên công lược chúng ta nha”

“...”

Lại dừng một chút, Hạ Lưu không chút để ý hỏi lại hệ thống quân: “Sao vậy, ông lo lắng cho tôi?”

“Cô là loại phụ nữ ác độc gian trá như vậy sao có khả năng ta sẽ vì cô mà lo lắng chứ!? Cô nằm mơ đi”

Sau khi nói ra câu này, hệ thống quân triệt để im lặng, mặc cho Hạ Lưu kêu gọi như thế nào cũng không đáp lời.

Không có cách nào khác, Hạ Lưu cũng rất sợ đau. Bất đắc dĩ vị Nhiếp chính vương này quả thật khiến người khác đau đầu. Đối với Phong Húc, Hạ Lưu lặng kẽ chọn cách hóa thân thành trung khuyển đến công lược.

Vô luận là làm cái gì, đều là trăm phần trăm vì hắn mà hi sinh chính mình. Chỉ có làm được trình độ như vậy, mới có thể đả động một nhân vật cấp S như Phong Húc.

Vào đêm, sau khi dùng mê hương do hệ thống quân cung cấp khiến cho Họa Ảnh và những nô tài khác ngủ say, Hạ Lưu thay đổi một bộ y phục của thái giám, động tác nhanh nhẹn nhảy ra cửa sổ.

Hạ Lưu ngẩng cao đầu nhìn lên, trên trời vẫn như cũ trút mưa to xuống, một vài tia chớp rạch ngang bầu trời đập vào mắt.

Vị trí của Lưu Vân các không dễ khiến người khác phải chú ý, nhưng được cái rất gần với tẩm cung của Phong Húc. Chỉ cần vòng qua hoa viên sau đó đi qua vài cung điện bỏ hoang là đến.

Đoạn đường này cũng không khiến Hạ Lưu mệt mỏi, thậm chí nàng còn biết một con đường tắt trong trường đình, mặc dù sẽ phiền phức một chút, nhưng hoàn toàn sẽ không bị dính nước mưa.

Thế nhưng thứ nàng cần nhất bây giờ chính là... bộ dạng thê thảm nửa sống nửa chết.

Hạ Lưu vẻ mặt không thay đổi ngồi xổm xuống bụi hoa một hồi lâu để dính nước mưa. Cho đến khi môi bắt đầu trắng nhợt, thân thể bắt đầu nóng lên, nàng mới vắt chân chạy đến tẩm cung của Nhiếp chính vương.

Đoạn đường này quả thật rất quen thuộc, Hạ Lưu thuận lợi tránh đi thủ vệ, lau đi nước mưa trên mặt. Lúc này tiếng mưa cùng tiếng sấm đều lớn, hoàn toàn không có khả năng dùng một khúc nhạc để dẫn Phong Húc ra như lần trước.

Hạ Lưu híp mắt đánh giá những thủ bệ kia, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời. Bước chân nhanh hơn, nàng trực tiếp vọt đến bên người của trưởng thị vệ.

“Người nào!?”

Thủ vệ lập tức vây quanh, sau khi thủ vệ trưởng phát hiện là nàng, lập tức hét mọi người trở về, thuận miệng nói: “Tất cả lui ra! Đây là thái giám bên cạnh vương gia”

Hạ Lưu sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, không ngừng thở phì phò, “Lục ca... nhanh, mau dẫn ta đi gặp vương gia”

“Tiểu nhị ngũ! Làm sao lại thành ra như vậy?!”

Đây chính là lão lục cùng chung một nhóm huấn luyện với Hạ Lưu. Nhìn thấy Hạ Lưu như đã muốn nói không ra hơi, trong lòng hắn cũng quýnh lên, nhanh chóng đi vào thông báo với Phong Húc.

Nghe nói Hạ Lưu đột nhiên đội mưa mà đến, Phong Húc cũng có chút kinh ngạc, “Ngươi nhanh đưa nàng vào, để xem nàng có chuyện gì”

Đây là lần đầu tiên Hạ Lưu vào tẩm cung của Phong Húc. Bố trí đặc biệt đơn giản, treo trên tường chính là những bức tranh chữ do hắn viết, trên bàn bày một chậu hoa Lan. Trong đêm mưa kinh khủng này, hắn một thân thanh y nhẹ nhàng ngồi ở đó, như hóa thành một làn gió tươi mát khiến người khác cảm thấy bình yên.

Môi Hạ Lưu run rẩy, ánh mắt đã không có tiêu điểm, vết thương bị ngâm nước mưa cũng lộ ra màu đỏ. Dáng vẻ chật vật như vậy khiến Phong Húc hơi nhíu mày, đứng dậy đi tới.

“A Lưu, ngươi sao lại...”

Không đợi hắn nói xong, Hạ Lưu đã mở miệng cắt đứt lời nói của Phong Húc. Nàng thở hổn hển mà nặng nề, tựa hồ đã không có cách nào để hô hấp thuận lợi, “Vương gia, ngày mai Thái Tử và những triều thần dưới trướng có khả năng... khả năng sẽ ở buổi thượng triều gây bất lợi cho người, người phải cẩn thận”

[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 54]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.