Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 106: Chương 106




EDIT: morticia.

“Nhi tử, kể thành quả học tập mấy hôm nay của ngươi xem nào, ba mươi bảy kế học được mấy cái rồi?”

“Cha, ta kể mấy cái nha. Hôm qua dùng khổ nhục kế với nương, để nàng ở nhà thêm mấy ngày; sáng dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa nhũ mẫu thích càu nhàu ra ngoài; giữa trưa cùng tiểu Thúy dùng ve sầu thoát xác, lừa nàng không ngủ trưa chạy ra ngoài... Ừm, khi về dùng giương đông kích tây lừa thủ vệ đến viện tử của mẫu thân, thấy nàng đang trang điểm, cha nói xem, nương có dùng mỹ nhân kế với ngươi không?”

Lâm Tô 囧, ai dạy ngươi? Hắn tuyệt đối không thừa nhận đây là mình dạy! Còn mỹ nhân kế!

“Nhi tử, cha nói này, mưu kế binh pháp không phải dùng lên người người thân cận, đối xử với mọi người phải chân thành, ngươi một bụng quỷ kế, ai dám thật lòng với ngươi?”

Lâm Cẩn Ngôn nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn nhận lỗi, “Vâng cha, ta sai rồi, sau này ta không làm vậy nữa.”

Lúc này Lâm Tô mới hài lòng, “Bất quá nhi tử rất giỏi, mấy mưu kế dùng rất tốt. Vậy hôm nay cha dạy ngươi tiếp, kế thứ ba mươi ba, kế phản gián...”

Văn Tiên Đạo đứng ngoài viện nghe được, ông không phải cố tình nghe lén người khác, chỉ là ngẫu nhiên đi đến đây, bị tiếng nói chuyện bên trong hấp dẫn, sau đó không bước chân nổi.

Hắn là quân sư, tự nhận mưu lược hơn người, một bụng tâm mưu quỷ kế, nhưng chưa từng nghe mưu kế binh pháp sâu sắc như thế. Có vài mưu kế hắn biết dùng, nhưng không tổng kết sâu sắc như Lâm Tô, hình tượng sinh động. Chơi âm mưu dương mưu nhiều năm như thế, còn không bằng đứa nhóc ba tuổi lấy mưu kế ra chơi, điều này khiến Văn Tiên Đạo cực kỳ xấu hổ.

Tiết Phượng Nghi không biết đứng sau lưng ông lúc nào, ung dung thở dài, “Ngươi thấy đánh Thạch Thành nên dùng giương đông kích tây, hay điệu hổ ly sơn? Hay kế phản giáo?”

“Kế phản giáo!” Văn Tiên Đạo chém đinh chặt sắt nói, “Từ Lương phái do thám vào quân doanh ta, nên phát huy tác dụng! Trước dùng kế phản giáo cố tình bày nghi trận, nói Từ Lương biết chúng ta định giương đông kích tây, bắt hắn đưa binh lực đến Vân Thành, Thạch Thành tự động sụp đổ!” Văn Tiên Đạo trong nháy mắt đã nghĩ đến cách đánh Thạch Thành, càng nói càng hưng phấn, nói với Tiết Phượng Nghi, “Không ngờ hắn giấu nghề, có tài hoa như thế, sao không mời hắn tương trợ? Có hắn hỗ trợ, nghiệp Hoàng Đồ của ngươi sẽ càng thuận lợi.”

Tiết Phượng Nghi gật đầu, “Ta biết, nhưng ta sẽ không dùng hắn.”

“Vì sao?”

“Hắn không nguyện ý.” Tiết Phượng Nghi cười khổ một tiếng. “Ngươi xem, hắn tình nguyện dùng cách này chỉ điểm cho ta, cũng không nguyện ý nói rõ, ý đồ lại rõ ràng.”

Tiết Phượng Nghi không ngốc, Lâm Tô âm thầm trợ giúp nàng nhiều lần, dù ban đầu nàng không phát hiện ra, qua một thời gian liền hiểu rõ, Lâm Tô đang dùng cách của mình trợ giúp nàng.

Không nói rõ, đơn giản là không muốn bị cuốn vào những chuyện này, Tiết Phượng Nghi tôn trọng hắn, sẽ không bắt hắn làm chuyện mình không thích.

Văn Tiên Đạo tiếc nuối, “Đáng tiếc, sao trước đó không phát hiện? Nào dám khinh thị hắn, thật tình không biết hắn mới là trí giả thật sự, lòng có đồi núi, mưu lược hơn người, lại tự ti. Khó trách Lý Tế Đồng xưng hắn một tiếng Lâm tiên sinh, hôm nào đi thụ giáo với hắn, cũng nên xưng hô như thế.”

Thế là, trong quân doanh lại có thêm một người cứ mở miệng ngậm mồm là 'Lâm tiên sinh'.

“Lâm tiên sinh đại tài, mưu lược như thần!”

“Lâm tiên sinh cao thượng, bất kể hiềm khích lúc trước dạy ta ba mươi bảy kế!”

“Gặp được Lâm tiên sinh, là vận may siêu to khổng lồ.”

...

Nói nhiều, cũng khiến nhiều người hiếu kỳ, mọi người lại thăm dò rốt cuộc vị Lâm tiên sinh này là người thế nào? Sao lại khiến hai người này tôn sùng có thừa?

Lý Tế Đồng và Văn Tiên Đạo dù không để lộ tên Lâm Tô, nhưng đối với công lao của hắn càng tán thưởng. Thế là mọi người đều biết, vị Lâm tiên sinh này không màng danh lợi, còn có một tay y thuật tốt, không ít thương binh trong quân doanh đều được nhận ân huệ của hắn. Vả lại còn mưu lược hơn người, đến cả quân sự cũng tự thấy không bằng.

Đủ loại ánh sáng, mọi người cũng dần sinh ra tôn sùng với vị Lâm tiên sinh này.

Chỉ có Tiết Mãnh, khịt mũi coi thường, trước kia là tướng ở Tiết gia, trung thành tuyệt đối, được lão tướng quân tặng họ. Làm người hữu dũng hữu mưu, một mãnh tướng dưới tay Tiết Phượng Nghi, một tay chuyên đánh trận, nhưng không thạo bút mực, còn xem thường người cầm bút. Nhất là thư sinh, nên đối với Lâm tiên sinh, không thèm để tâm.

Cổng quân doanh, Văn Tiên Đạo gặp Lý Tế Đồng, hai người hàn huyên nói:

“Ta đi tìm Lâm tiên sinh hỏi chút kế sách, Lý đại phu đi đâu đấy?”

“Đúng lúc, ta cũng đi tìm Lâm tiên sinh thỉnh giáo y thuật, cùng đi đi?”

“Ok.”

Tiết Mãnh dù không để Lâm tiên sinh vào mắt, nhưng hai người này lại tôn sùng hắn, ông vẫn hiếu kỳ. Hai người này ba năm nay thỉnh thoảng đi Giang Châu tìm Lâm tiên sinh, nhịn không được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ đuổi theo, định xem chân tướng.

Ông cũng phải xem thử, vị Lâm tiên sinh này có phải ba đầu sáu tay không!

Lý Tế Đồng cùng Văn Tiên Đạo đồng thời bái phỏng, đúng lúc Lâm Tô rảnh rỗi không có việc gì làm, tự mình nghênh tiếp, cũng cho Tiết Mãnh cơ hội, để ông thấy được Lâm tiên sinh trong truyền thuyết.

Tiết Mãnh thất vọng ngay, khác xa hình tượng uy vũ hùng tráng trong tưởng tượng, đích xác là thư sinh trắng tinh yếu đuối.

Tiết Mãnh định dẹp đường hồi phủ, lại đột nhiên nghe được mùi rượu mê người, mùi rượu thơm tho nồng đậm, xộc thẳng vào lỗ mũi, móc chân không cho đi.

Rượu này tất nhiên là từ Lâm phủ truyền ra, Lâm Tô ngại nồng độ không cao, dùng cồn còn phải tinh luyện, dứt khoát tự mình cất rượu. Nói là mình nhưỡng, sau đó dạy cho hạ nhân, rồi vung tay mặc kệ. Làm rượu ngoài dùng riêng trong Lâm phủ, còn đưa đến quân doanh làm y.

Lâm Tô không quan tâm, Tiết Phượng Nghi lại hết sức coi trọng, chuyên phái người bảo vệ dây chuyền sản xuất này, cấm chỉ truyền ra ngoài. Lâm Tô cũng mặc kệ, đưa cho nàng hết, hài tử lớn dần, vỡ lòng cũng hơi bị quan trọng đấy.

Rượu vừa lấy ra, còn có khách đến, Lâm Tô phân phó phòng bếp chuẩn bị thịt rượu, uống với hai người ở trong viện.

Lý Tế Đồng uống một ngụm, ung dung thở dài, “Mỗi lần uống, đều thấy như tiên nhưỡng, so với rượu của Lâm tiên sinh, mấy loại rượu ta uống trước kia đều là nước lã.”

Văn Tiên Đạo phụ họa nói, “Quá đúng.”

Uống liền ba chén mới thỏa mãn nói, “Ta ngược lại muốn xem xem, hắn chịu đựng được đến lúc nào, gia hỏa này yêu rượu như mạng, nghe thấy chắc chắn không bước đi nổi.”

Lý Tế Đồng cười ha ha nói, “Ha ha, hắn thích sĩ diện, chắc chắn không để chúng ta biết hắn lén đi theo, lại không thể bỏ qua rượu này, rầu rĩ lắm đây.”

Lâm Tô không hiểu gì, “Các ngươi đang nói ai?”

“Tiểu tử Tiết Mãnh kia, lúc đi đụng phải hắn, hắn muốn xem thử Lâm tiên sinh trong truyền thuyết là người như thế nào, nhưng ngại mặt mũi, kết quả chờ bọn ta đi lại lặng lẽ chạy theo, còn tưởng bọn ta không biết, ha ha.”

“Tiểu tử này yêu rượu như mạng, chờ đi, nhiều nhất một chén trà, chắc chắn đến đòi uống rượu.”

Văn Tiên Đạo vừa dứt lời, liền có hạ nhân đến báo, “Lão gia, bên ngoài có người tự xưng Tiết Mãnh xin cầu kiến, hắn nói hắn là thủ hạ của phu nhân, có chuyện quan trọng cần truyền đạt.”

Văn Tiên Đạo cười một tiếng, “Ta đánh giá cao hắn rồi, nào cần một chén trà? Một chút thôi cũng không chịu nổi.”

Lý Tế Đồng nói, “Chủ yếu là rượu của Lâm tiên sinh thật sự rất thơm.”

“Là cực kỳ.”

Lâm Tô dở khóc dở cười, nói với hạ nhân, “Đưa người đến đây đi.”

Nếu đã đến đòi rượu, vậy phải thỏa mãn thật tốt.

Tiết Mãnh được hạ nhân dẫn qua tường viện, còn đang trong kế hoạch, gặp hai người Văn Tiên Đạo, nên giải thích thế nào để vừa ưu nhã vừa không mất thể diện, ông chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, không phải theo đuôi hai người. Kết quả mới vào viện tử, mùi rượu xộc vào mũi, trong đầu toàn rượu ngon, quên béng mất mình định nói gì.

Dáng vẻ hai mắt sáng lên chọc hai người Văn Tiên Đạo cười ha ha, Lâm Tô cũng cười theo, rót cho ông chén rượu trước, “Tiết tướng quân cũng là người ta, không cần nhiều lời, uống đi.”

Một câu, thành công khuất phục Tiết Mãnh, vị Lâm tiên sinh này, mẹ nó quá hợp khẩu vị!

EDIT: morticia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.