Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 27: Chương 27




EDIT: Morticia - Vee Chimtee (Wattpad).

Triệu Dật mười hai năm chưa từng ra khỏi lãnh cung, cho nên lính canh không thèm quan tâm, trời tối đi về uống rượu, đi ngủ, cơ bản là không có thủ vệ. Cho nên Triệu Dật dễ dàng ra khỏi cung.

Đây là khung cảnh bên ngoài đầu tiên mà Triệu Dật nhìn thấy.

Thì ra, hoàng cung tráng lệ như thế, xa hoa tôn quý, cho dù là mùa đông, vẫn có màu sắc rực rỡ, một cảnh tượng bừng sức sống. So với lãnh cung lạnh lẽo, không bao giờ nhìn ra.

“Triệu Dật, chúng ta đi về phía bên kia đi, bên kia có cung điện đẹp cực!” Tiêu Tuyết lơ lửng cách mặt đất một mét, nhìn phía xa nói.

Triệu Dật cũng là lần đầu đi ra ngoài, cho nên đối với thế giới bên ngoài này cực kì lạ lẫm, cũng không biết nên đi dâu, cho nên nghe theo lời đề nghị của Tiêu Tuyết.

“Wow, giữa mùa đông mà ngự hoa viên lại nở hoa đẹp như thế, đây là kỹ thuật gì vậy? Cũng không thấy lều liệc gì?” Tiêu Tuyết sợ hãi thán phục trên đường đi, dù sao giọng nói của cô ta chỉ có Triệu Dật nghe thấy, cho nên không kiêng dè gì.

Triệu Dật nhỏ giọng hỏi cô ta, “Lều là cái gì?”

“Là một cái lều to trong suốt, bên trong rất ấm, mùa đông cũng có thể trồng rau.”

Tiêu Tuyết giải thích đơn giản, nhưng Triệu Dật yên lặng ghi nhớ trong lòng. Trên thực tế, chỉ cần là lời Tiêu Tuyết nói, hắn đều nhớ rõ không sót một chữ, bởi vì mười hai năm sống trên đời của hắn quá mức cô đơn, đột nhiên có người làm bạn, hắn cực kỳ quý trọng, một mình giữ lấy niềm vui bé nhỏ này.

“Này, Đoan Tần nương nương keo kiệt ghê, làm việc giúp cô ta cả một ngày, lại chỉ được thưởng chút tiền, còn không đủ mua bầu rượu!”

“Ngươi nói nhỏ chút, bàn luận về chủ tử bị người khác nghe được thì ngươi nếm mùi đau khổ. Đoan Tần xuất thân thấp hèn, lại không được sủng ái, tình hình kinh tế căng thẳng là bình thường. Nếu không phải Thất hoàng tử được Hoàng Thượng thích, trong cung còn có ai nhớ tới cô ta?”

“Thôi đi, đất chỗ này tới chim còn không thèm ị, đến quỷ cũng không muốn đến, ai nghe được? Ngươi ấy, quá cẩn thận, ta chỉ muốn tiết kiệm chút tiền, nói chuyện đổi việc với quản sự! Cứ loanh quanh gần lãnh cung vẩy nước quét nhà, làm sao có đường ra? Không nên dính vào lãnh cung xui xẻo, cả Thập nhị hoàng tử cả đời còn không thấy mặt mũi nữa kìa.”

“Nói đến mới nhớ, tốt xấu gì Thập nhị hoàng tử cũng là thân sinh cốt nhục của Hoàng thượng, Hoàng thượng sao lại tàn nhẫn một mực nhốt hắn ở lãnh cung thế nhỉ?”

“Tiết gia tạo phản, Hoàng thượng không giết hắn đã hết lòng hết dạ rồi, mạng của hắn cũng là Tiết phi đổi về.”

“Gì? Còn có chuyện này?”

Ngay cả Triệu Dật cũng là lần đầu tiên nghe tin đồn này, trong lãnh cung, trước giờ chưa có ai nói với hắn những chuyện này. Thì ra năm đó mẫu phi treo cổ tự tử, không phải không chịu được gian khổ ở lãnh cung, mà là vì hắn?

Triệu Dật hoảng hốt xoay người, dẫm trúng một cành cây khô, thoáng chốc đã bị hai tên thái giám nhận ra.

“Ai đó!”

Hai tên thái giám đang thảo luận chuyện bí mật cung đình, hồi nãy còn nói xấu chủ tử, sợ bị người khác nghe thấy nhất, nghe thấy động tĩnh này, sao không đi xem cho được?

Cũng vì thế, Triệu Dật đang nấp sau núi giả bị túm ra.

Hai thái giám giơ đèn lồng, “Là ngươi?”

Bọn họ phụ trách việc vẩy nước quét nhà gần lãnh cung, cũng quen biết thái giám lãnh cung, thường xuyên uống rượu đánh bài với nhau, nên biết Triệu Dật cũng không lạ.

Hai thái giám lập tức yên lòng, lại vì Triệu Dật làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt ác ý, “Thập nhị hoàng tử không ở trong lãnh cung, chạy đến đây làm gì?”

Trong cung đương nhiên sẽ có người thích ức hiếp kẻ yếu, thân là Thập nhị hoàng tử, ở nơi lãnh cung dưới chót, ai cũng có thể giẫm hai phát.

Triệu Dật nhếch môi, không nói lời nào.

Tiêu Tuyết bên cạnh hắn lại nhịn không được, “Hai tên thái giám chết bầm này dám khi dễ Triệu Dật! Không muốn sống nữa đúng không? Có biết trước mặt các ngươi là Hán Kiền Đế ngàn năm có một không vậy? Đừng có mà khinh thường người khác, chờ đến lúc Triệu Dật đăng cơ, đem các ngươi chặt ra cho cá ăn!”

Nhưng mà, lời cô ta nói người khác không nghe thấy, cũng may là không nghe được, nếu không lời Tiêu Tuyết nói đủ khiến Triệu Dật mắc tội phạm thượng. Chưa nói đến Triệu Dật có khả năng đăng cơ hay không, chỉ cần Hoàng Thượng chưa chết thì cho dù nói có đăng cơ hay không, còn không phải đang rủa Hoàng Thượng băng hà sớm?

EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Hai tên thái giám nói hồi lâu, Triệu Dật không phản ứng chút nào, cảm thấy không thú vị, định rời đi. Nhưng tên thái giám cao cao lúc xoay người liếc mắt một cái, mắt sắc nhìn thấy ngọc bội trên người Triệu Dật.

“A? Trên người tiểu tử này có ngọc bội.” Nói, trực tiếp với tay lấy luôn miếng ngọc bội, “Chất lượng hơi dỏm, nhưng vẫn đổi được bầu rượu. Thập nhị hoàng tử lại ở trong lãnh cung, có ngọc bội cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho huynh đệ bọn ta. Bọn ta cũng không phải quỵt luôn, tí nói mấy câu với Lý Nhị, để hắn trông coi ngươi một chút, không đưa ngươi cơm thừa canh cặn nữa, cũng coi như chút tâm ý của huynh đệ ta...”

Triệu Dật chưa kịp phản ứng, ngọc bội đã nằm trên tay hắn. Mắt đỏ lên, gầm nhẹ một tiếng, “Trả lại đây!”

Cái gì cũng được, chỉ có duy nhất miếng ngọc bội này thì không được, đây là nơi Tiêu Tuyết trú, cô không thể rời ngọc bội một mét.

Mắt hắn đỏ như nhuốm máu, khiến hai tên thái giám giật mình, ánh mắt ăn tươi nuốt sống, giống như một loại dã thú, khiến người ta tê da đầu.

Tên thái giám cao thẹn quá hóa giận, không thể tin bản thân mới bị một thằng nhóc dọa sợ, “Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta nhìn trúng ngọc bội là vinh hạnh của ngươi, không nói với Lý Nhị nữa, lấy luôn cơm của ngươi, xem ngươi còn dám phách lối không!”

Triệu Dật mắt điếc tai ngơ, ánh mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn hắn, giống một con dã thú nhào tới, muốn cướp ngọc bội về.

Đồ tốt tới tay đương nhiên không có chuyện trả về, một cướp một tránh, một người còn hỗ trợ đẩy Triệu Dật ra, trong lúc tranh chấp, ngọc bội rơi xuống đất.

Vừa lúc rơi xuống nền đá núi giả, bể tan.

Chỉ có Triệu Dật nhìn thấy Tiêu Tuyết, hô một tiếng, hóa thành một làn sương, tiêu tán. Triệu Dật ngây ngốc nhìn ngọc bội bể, máu trong mắt hình như có khói đen mờ mịt.

Thái giám cao hừ một cái, “Xui xẻo, chỉ là một cái ngọc bội, lão tử bỏ!”

Nói, hai người quay đầu rời đi.

Triệu Dật ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên, như con dã thú bị chọc giận, nhào đến.

Biên quan truyền tin chiến thắng, Nguyên Hòa Đế tâm tình vui vẻ, ăn xong cơm tối thì đi tản bộ tiêu cơm, sợ gặp mấy phi tần lấy cớ “vô tình”, mất vui, Nguyên Hòa Đế cố ý đi vào hẻm nhỏ thanh tịnh, thậm chí càng đi càng lệch, đã đi vào khu vực lãnh cung.

“Chỗ này thanh tịnh nhỉ, trong cung lại có nơi tĩnh mịch lại đẹp đẽ thế này, Phúc Nguyên, đây là đâu?” Nguyên Hòa Đế hỏi tổng quản bên người.

Thái giám tổng quản Phúc Nguyên đáp, “Hoàng Thượng, đây là cung Thanh Nguyệt.” Lãnh cũng không gọi là Lãnh cung, cũng có tên đàng hoàng.

Nguyên Hòa Đế nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra cung Thanh Nguyệt là nơi nào. Nhưng hậu cung của hắn không nhiều, lại không nặng nữ sắc, đối với sai phạm của phi tần cũng chỉ giáng chức, không có thói quen đày lãnh cung, cho nên quên luôn trong cung còn có nơi như thế này.

Nghĩ tới đây, Nguyên Hòa Đế tự cảm thấy bản thân là một vị Hoàng Đế nhân từ, trong lúc tại vị, chưa từng dùng lãnh cung.

Nguyên Hòa Đế bận trăm công ngàn việc, hiển nhiên đã quên chuyện Tiết gia tạo phản mười ba năm trước, Tiết phi bị hắn đày vào lãnh cung.

“Ranh con, còn mặt dày? Lão Lý, lên đi, không giáo huấn được thằng ranh con này, thì nó không biết ở đây ai mới có quyền.”

Tiếng ồn ào truyền đến, quấy rầy Nguyên Hòa Đế, Nguyên Hòa Đế nhíu mày, “Phía trước ai đang nháo chuyện?”

Phúc Nguyên chảy mồ hôi, khó có lúc Hoàng Thượng vui vẻ, lại đụng phải mấy chuyện xàm xàm thế này. Thanh âm kia nghe là biết thái giám, hắn làm thái giám tổng quản, thủ hạ không nghiêm, không thể đổ lỗi cho người khác.

Hắn nhanh chóng nháy mắt với đồ đệ sau lưng, đồ đệ lĩnh mệnh, tiến lên tìm hiểu, chuẩn bị trở về trình bày một phen, lại làm báo cáo, tiện ép trách nhiệm của mình xuống nhỏ nhất.

Nhưng Nguyên Hòa Đế đã nhấc bước đi về phía đó, “Ngược lại trẫm muốn xem thử, ai dám nháo chuyện như thế trong cung, miệng còn đầy ô ngôn uế ngữ!”

Sau đó Nguyên Hòa Đế nhìn thấy, tự mình cho là nhân từ, lại có một thập nhị hoàng tử, vẫn luôn được nuôi dưỡng trong lãnh cung, đã mười hai tuổi, lại gầy yếu như đứa nhỏ bảy tám tuổi.

Lúc gặp nhau, hắn bị hai tên thái giám đè xuống đất khi dễ.

Nguyên Hòa Đế đau lòng, đợi đến lúc hoàn hồn hỏi rõ sự tình, Triệu Dật nắm chặt mảnh vỡ ngọc vội, thanh âm yếu ớt run rẩy, nơm nớp lo sợ trả lời, “Đây là di vật duy nhất mà mẫu phi để lại, hắn, bọn hắn muốn cướp...”

Mắt hắn sợ hãi, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai, khiến Nguyên Hòa Đế lo lắng không thôi, gần như đau lòng muốn rơi lệ.

Đây cũng là con của hắn, cho dù Tiết gia phạm tội, nhưng trẻ con vô tội, bản thân hắn vô tâm mười hai năm cũng thôi, nhưng đám hoạn quan lại dám khi dễ hắn!

Dưới cơn thịnh nộ của Nguyên Hòa Đế, hạ lệnh đánh chết hai tên thái giám, quay đầu đưa Triệu Dật ra khỏi lãnh cung, cho cung điện mới, người phục vụ cũng phải chỉnh tề.

Chờ đến lúc hắn sắp xếp trên dưới Ngọc Điệp xong, Nguyên Hòa Đế mới lúng túng phát hiện, hắn còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ này.

Để đền bù lỗi lầm của mình, Nguyên Hòa Đế ôn hòa hỏi thăm Triệu Dật, “Tiểu thập nhị, ngươi thích chữ gì, trẫm coi đó là tên của ngươi được không?”

“Triệu Dật, ta tên là Triệu Dật.”

Mười hai năm qua không có tên, lần đầu được người ta gọi là hai chữ này. Tiêu Tuyết nói, lúc đại gian thần đưa hắn ra khỏi lãnh cung làm hoàng đế bù nhìn, hắn cũng không có tên, bách quan thuận miệng gọi hắn một chữ “Dật“.

Dật, ẩn danh, không có tên.

Sau này theo thứ tự huynh đệ đều có chữ “Xa (车)” bên cạnh, cho nên đổi thành Triệu Dật (赵轶).

Đây cũng không phải chữ tốt gì, Dật, thất truyền (失传), lời đồn (轶闻), bịa chuyện (轶事), phần lớn người đời không biết rõ đều đồn đại.

“Chỉ là một cái tên, ngươi tài giỏi có thể biến thành người ngàn năm có một, lưu danh sử sách, không ai không biết ngươi.”

Lúc Tiêu Tuyết nói những lời này, mặt mũi đầy sùng bái, con mắt lóe sáng, giống như có thể phát sáng.

Cho nên, hắn tên Triệu Dật, nhất định chỉ có thể là Triệu Dật.

Nguyên Hòa Đế nghe hắn muốn lấy chữ này làm tên, trong mắt càng đau lòng hơn. Đứa nhỏ này đáng thương, chắc chắn có người âm thầm gọi như thế, cho nên mới lấy chữ này làm tên của mình.

Hắn muốn lấy chữ khác tốt hơn, nhưng Triệu Dật từ chối, kiên quyết muốn lấy chữ này, Nguyên Hòa Đế bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.