Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 51: Chương 51




EDIT: Morticia.

Có ngày đầu tiên đại cát, đậu hũ của Cố gia phá lệ cực kỳ thuận lợi, rất nhanh trở nên quen thuộc. Phân công người trong nhà rõ ràng, mỗi người một chức vụ riêng, được Lâm Tô an bài ngay ngắn.

Địa phương nhỏ nên chi tiêu có hạn, trừ mấy ngày đầu, đậu hũ trở nên nổi tiếng, mỗi ngày luôn có người xếp hàng chờ mua, cho nên mỗi ngày bọn họ ra ngoài buôn bán, luôn có một lượng khách cố định, cứ cách một ngày bán một lần.

Ba người đàn ông vẫn là lực lượng lao động chính, ngày chẵn ở nhà nghiền đậu hũ, ngày lẻ gánh đậu ra ngoài bán. Phụ nữ thì phụ trách thu đậu, rửa sạch, ngâm, nấu sữa đậu nành... các loại, đương nhiên, quan trọng nhất là bước —— chế biến, do Lâm Tô làm.

Đây giống như 'bí quyết gia truyền', truyền nam không truyền nữ. Lâm Tô ngược lại không quan tâm phương pháp có bị truyền ra không, chắc không truyền ra nhanh đâu, dù sao bọn họ còn phải dựa vào bát cơm này. Lúc Cố gia dùng Ba Văn Đậu Hũ đứng vững gót chân, tận lực không tạo đối thủ cạnh tranh trên thị trường. Được copy tại [ t rùmtruyện.or g ]

Ba Văn Đậu Hũ là nhãn hiệu đậu hũ nhà họ, thời đại này chưa có khái niệm nhãn hiệu, gì mà Cố Ký, Trần Ký, Tô Ký,... Đây là chi nhánh nhỏ của sản nghiệp, để khách hàng nhớ kỹ. So với Cố Ký Đậu Hũ, hiển nhiên Ba Văn Đậu Hũ dễ nhớ hơn, ba văn là giá tiền, cho nên xem ba văn như nhãn hiệu đậu hũ nhà mình.

“Đậu nhà mình không đủ dùng nữa rồi, thừa dịp hôm nay đông đủ, lão đại đi quanh thôn, hỏi có nhà ai bán đậu không, chúng ta lấy tiền mua, giá cả cao hơn thị trường một chút. Sau này lúc mấy đứa đi bán đậu hũ, có thể lấy đậu của khách đổi một miếng đậu hũ, một cân đậu đổi một cân đậu hũ.

Một cân đậu có thể làm ra ba đến năm cân đậu hũ, mà giá trị trường một cân hạt đậu ba văn tiền, nhưng đây là giá thương gia mua, nhà nông làm ra đậu đem đi bán không đến giá này, cho nên lấy một cân đậu đổi một cân đậu hũ, có lời.

Lão đại nhận lệnh ra ngoài, đi một vòng trong thôn, đưa tin nhà bọn họ thu mua đậu.

Không ít người động tâm, “Đại Lang, anh mua đậu thật à? Ba văn tiền một cân?”

“Ừ, mua, ba văn tiền một cân, nhưng phải tốt, mấy cái bị hư thì đừng đưa.”

Đám người nghe thấy thì cực kỳ vui vẻ, nếu bọn họ mua thật thì tốt quá, đậu vốn dùng để đổi lấy củi gạo dầu muối, bán cho ai cũng là bán mà? Bán lên trấn huyện còn phải mượn xe đi đi về về, giá cả cũng không cao như Cố gia, cho nên cần gì phải tự giày vò bản thân?

Còn có người hiếu kì, “Đại Lang, đậu hũ nhà anh ngon không? Người trong kinh đều thích ăn thật à?”

Người trong thốn hiếu kỳ không phải ngày một ngày hai, mỗi ngày Cố gia đều nấu đậu hũ, mùi hương bay đi rất xa. Mỗi ngày ba anh em Cố gia mang gánh ra ngoài bán, ai cũng nhìn trong mắt, đã nghị luận rất lâu, nhưng không có ai định hỏi, để người ta hiểu lầm là thăm dò cũng không tốt.

Cố Đại Lang cười cười, “Khẩu vị của mỗi người khác nhau, có người thích có người không thích, nhưng phần lớn ai cũng thích.”

Chờ đến lúc về, Cố Đại Lang kể lại chuyện này với Lâm Tô, Lâm Tô vỗ đầu một cái, “Mém tí quên, nên đưa cho mấy người trong thôn nếm thử.”

Thật sự bà lão thật không có chuyện đi uổng phí, cô quá đắm chìm vào nhân vật, cố gắng duy trì thiết lập, ngược lại quên mất bản thân.

“Nay làm nhiều đậu chút, mai đưa cho mỗi nhà một ít để mọi người nếm thử.”

Mọi người thấy lạ, bà lão tính toán chi li, cái gì cũng quý như mạng đổi tính rồi?

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, Lâm Tô nghiêm mặt, “Làm sao? Bà già này trong mắt mấy đứa ích kỉ như vậy? Lúc trước nghèo, không đi mượn thì bây có cái ăn cơm à? Bây giờ đỡ rồi, cho hàng xóm nếm thử, đây là có qua có lại. Lúc mình nghèo không có cơm ăn thì có qua có lại cái gì? Mặt mũi ăn được không?”

Mấy người bị cô nói xấu hổ cúi đầu, ba anh em nhớ tới, lúc còn nhỏ có một năm đại hạn, đất đai không thu hoạch được gì, ông Lâm lại trên trấn bố thí, mẹ bọn họ tranh dành một cái màn thầu với người ta kêu khóc nửa ngày, vừa giành vừa đánh, sau đó cánh tay đầy máu cướp được màn thầu, chia năm cho anh chị em bọn họ, mình không ăn gì.

Có thể nói, bọn họ có thể bình an lớn lên, đều do mẹ bọn họ chèo chống, cũng vì thế bên ngoài đồn đại mẹ là người đàn bà đanh đá, mang tiếng... ác phụ.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ luôn kính trọng bà lão.

Tin tức Cố gia thu mua đậu truyền ra, quả nhiên có người đến bán đậu. Lâm Tô phái nàng dâu cẩn thận nhất Vương thị đến kiểm tra đậu. Nàng có tính lanh lợi, hạt đậu không hợp thì trả lại cho người ta mang về. Đổi thành dâu Lão Nhị, có khi đến chữ 'không' cũng không dám nói, khúm núm liền bị người ta lừa.

Về phần nhà Lão Tam? Ha ha, thu đậu là phải cầm tiền, đưa cho nàng ta được à?

Nàng dâu này tai nhanh mắt nhạy, có thể không để nàng chạm đến tiền thì Lâm Tô tuyệt đối không cho, đừng lấy thứ hấp dẫn đi test nhân phẩm nàng ta.

“Đại Lang, tối về mua thêm hai cân thịt, một con cá với một con gà.” Lâm Tô nói với Cố Đại Lang.

Mọi người ngạc nhiên, “Mẹ, mai có lễ lớn gì à?” Đột nhiên phong phú như thế, không lẽ có lễ lớn gì?

“Mai tròn tháng tiểu Bảo nhà Lão Tam, con đầu lòng, nhà mẹ đẻ chắc chắn tới. Với lại khoảng thời gian này mọi người đều vất vả, cũng nên ăn ngon bồi bổ cho mấy đứa.”

Lời này vừa nói ra, Tôn thị cao hứng, không ngờ mẹ còn nhớ tới đầu tháng con nàng, còn chuẩn bị chiêu đãi nhà mẹ đẻ thật tốt, để nàng ta tăng thể diện.

EDIT: Morticia.

Nàng cao hứng, mặt khác hai nàng dâu khác lại không vui, hai người đã sinh ra bốn đứa, chưa từng thấy bà nội làm gì? Còn gà với cá, lúc còn ở cữ, các nàng ăn no cũng không tệ rồi, chỉ được ăn trứng gà sắp nở, nhà lão Tam thì sao? Nàng ta gần như ngày nào cũng có trứng ăn, bà nội còn tìm táo đỏ cho nàng, hay lắm, một tháng này thấy vợ Lão Tam mượt mà không ít. Điều này khiến hai người khó chịu, đều là con dâu, sao lại bất công như thế?

Lâm Tô nghiên đầu nhìn hai người, “Hai đứa đừng thấy mẹ bất công, lúc trước không có gì, chỉ có thể qua loa, nhà Lão Tam vừa lúc nhà mình khởi sắc mà? Chờ thêm hai ngày nữa, hai đứa mua đồ về thăm nhà mẹ đẻ, để hai đứa nở mày nở mặt một lần, nở mày nở mặt xong thì về hiếu kính bà già này đi.”

Lần này, Vương thị và Lý thị đều kích động, không ghen tị nhà Lão Tam nữa, “Thật ạ? Mẹ nói thật? Mẹ định cho bọn con về nhà ngoại?” Về nhà ngoại không hiếm, quan trọng là Lâm Tô nói cho hai người phong quang trở về. Đây mới là điều khiến hai người kích động.

Từ lúc gả đi đến giờ, Cố gia luôn mang tiếng nghèo, bà lão lại quản nhà, trong tay hai nàng đến nửa đồng tiền còn không có. Bình thường về nhà ngoại, bà lão đều trừ trừ bớt bớt, ngày lễ tết mới cho một hai quả trứng gà, mấy cái bánh cao lương, hoặc là cho mấy thứ linh tinh rồi đuổi luôn. Lúc về nhà mẹ, bình thường đều tay không đi về, có khi hai người còn ở lại nhà mẹ đẻ ăn cơm.

Tuy nhà mẹ đẻ hai người không giàu, nhưng không giống bà lão không có gì, mỗi năm Vương thị về nhà đều không ngóc đầu lên được. Nhị muội Tam muội về luôn có lễ, chị dâu em dâu nhà mẹ đẻ luôn ghét bỏ nàng cầm ít ăn nhiều, sau đó lại thành nàng tới thì các nàng mặt lạnh, không cho sắc mặt tốt.

Vương thị trong lòng khổ không thể tả, nhưng làm được gì đây? Trong nhà nghèo thật mà.

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, bà lão có lòng từ bi như thế, còn có ngày để nàng nở mày nở mặt trở về!

Hai chị em dâu bị bà lão rót mật vào tai, giống như được tiêm máu gà, cực kỳ nhiệt tình, tích cực chủ động làm việc, khiến Lâm Tô càng vừa ý, ừ, trong danh mục quà về nhà ngoại thêm một con cá nhỉ.

Ban đêm Tôn thị nằm trên giường, mới bất tri bất giác phản ứng, bà lão hôm nay phát cho nàng một quả táo ngọt, không phải ban thưởng nàng thức thời đấy chứ? Lúc trước dùng mắt cảnh cáo nàng không được lỗ mãng, sau đó thấy nàng biểu hiện tốt nên cho một quả táo, bà lão này đúng là hiểu rõ lòng người!

Tôn thị suy nghĩ rõ, càng không dám xem thường bà lão nữa.

Hôm sau, Cố gia vẫn bận rộn, ngâm đậu rồi chuẩn bị nghiền. Sau đó Lâm Tô phân công mấy nàng dâu, bắt đầu chuẩn bị công việc hôm nay.

Ba người con trai cũng không nhàn rỗi, một người chẻ củi, một người bị Lâm Tô phái đi đến nhà con gái lớn, một người đi đến nhà con gái nhỏ. Bà già có hai đứa con gái, đều gả gần thôn, môn đăng hộ đối, đều mang tiếng nhà nghèo. Qua một đoạn thời gian thì Cố gia được Lâm Tô nâng lên.

Bình thường cũng hay lo chuyện trong nhà chồng, ít có cơ hội về nhà mẹ đẻ. Sau khi tin Tôn thị sinh truyền ra, hai người đều cho người đến hỏi khi nào đầy tháng, Lâm Tô biết hai người muốn chuẩn bị lễ sớm, cũng hiểu tình huống gia đình bên kia, nên nói không làm, hai người không cần tới. Mãi đến hôm nay, mới phái hai đứa đi đón con gái, muốn hai nàng về nhà ăn cơm ngon.

Aida, làm mẹ đương nhiên thương con gái mình, quanh co lòng vòng tính toán thay hai người.

Cả nhà đều đang ở nhà bếp bận việc, Cố Chi Thu tự nhiên bưng gì đó đến.

“Ấy Tam nha đầu, cháu làm cái gì vậy? Thúi quá, đem ra ngoài nhanh đi!” Tôn thị nghe mùi, mặt nhăm nhúm, bịt lỗ mũi nói.

“Dì, cái này gọi là chao, lần trước bán còn lại một miếng đậu hủ, vứt thì phí, cháu lấy muối ướp thử, liền thành cái này. Dù mùi thúi, nhưng ăn rất ngon, không tin dì nếm thử đi.”

Cố Chi Thu cuối cùng cũng tìm được cơ hội nghiên cứu các chế biến đậu hũ mới, sản phẩm đầu tiên là chao.

Mọi người nhìn nàng ta nói trôi chảy, liền cầm đũa gắp lên một miếng, ăn thử.

“Khoan, hình như cũng được.”

Trừ dì Tam tránh không kịp, mẹ nàng cùng bác gái cả đều nếm thử, khiến Cố Chi Thu rất cao hứng.

Lâm Tô cũng nếm thử một miếng, thật sự có vị. Quả nhiên, nữ chính không làm cô thất vọng, ra tay nhanh thế. Đoán chừng sau đó là đến đậu rang?

Cô làm đậu hũ thì đánh lừa được, nếu làm nhiều có khi nữ chính hoàn nghi. Không bằng mượn tay nữ chính, lấy ra mấy thứ. Thấy đứa nhỏ này vắt hết óc kiếm lí do thuyết phục cũng rất vui nha. Nhưng mà ––

“Mi nói là ––” Lâm Tô nghiêm mặt, âm trầm nhìn nàng, “Mi lấy muối ướp? Má nó con nhỏ này, muối quý biết bao nhiêu, mi dám dùng trộm muối trong nhà!”

Không thể OCC nha!

[OCC: Out Of Character: Thoát thiết lập nhân vật.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.