EDIT: morticia.
Không ngoài dự đoán, sau khi được chính phủ tuyên truyền, lượt download 《Trăng Miên》 tăng lên bằng tốc độ bàn thờ, rất nhanh đã vượt qua lượt download Pháo Hoa Chóng Tàn.
Một bài hát bình thường nhẹ nhàng, cho dù hay, nhưng chỉ dừng ở mức hay, không thay đổi được cuộc sống. Nhưng 《Trăng Miên》khác, theo lời chính phủ nói, là nhu yếu phẩm, có hay không chỉ là phụ, quan trọng là nó có ích!
Chỉ riêng mục áp chế hóa thú đã khiến người ta dao động, đừng nói chi những công dụng khác.
Trận đấu này thắng thua đã rõ, Mạc Hàn không kìm được vui mừng, may mắn kịp thời ôm được cái đùi vàng. Cậu ta đã không chờ được muốn xem sắc mặt của Lâm Kỳ, không cần nói, chắc chắn rất đặc sắc.
Trên thực tế, biểu cảm bây giờ của Lâm Kỳ thật ra rất màu mè, không phải vì chuyện tranh tài.
Anh ta không thấy tin tức chính phủ công bố, đang vui vẻ nắm chắc chiến thắng trong tay. Tự cho là đã đi nước cờ đẹp giải quyết khó khăn, còn gặp một đại mỹ nữ.
Mỹ nữ là hoa khôi trường nghệ thuật sát vách, trong trường có tiếng 'Nữ thần lạnh lùng'. Không chỉ học sinh trong trường nghệ thuật thầm mến, đến cả nam sinh trường quân đội cũng rất thích. Ít nhiều luôn có nam sinh muốn ngắt đóa hoa cao lãnh này, nhưng đều thất bại tan tác đi về, Bạch Băng Băng đối với bất kì ai đều không cho sắc mặt tốt, trong mắt cô chỉ có nghệ thuật.
Là nữ thần cao lãnh như thế, vậy mà hôm nay chủ động đi tìm Lâm Kỳ, “Cậu thật sự là Song Mộc?”
Lâm Kỳ từng thấy cô ấy một lần, liền yêu thích, chỉ thấy nữ sinh xinh đẹp như thế mới chính là ước mơ của bao chàng trai.
Anh ta ngẩn người hơi lâu, Bạch Băng Băng đã thấy nhiều nam sinh Trư ca (*), cảm thấy Lâm Kỳ không khác gì những người kia, mặt lạnh xuống, quay người đi luôn.
(*) Trư Bát Giới – mê gái.
“Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập....” (*)
(*) Bài Giai Nhân Ca, Lý Diên Niên hát bài này trước mặt Hán Vũ Đế, Hán Vũ Đế tò mò giai nhân là ai, Lý Diên Niên nói là em gái mình. Sau Hán Vũ Đế phong em gái Lý thành phu nhân, rồi lên hoàng hậu.
Cô mới đi hai bước, liền nghe thấy giọng nói phía sau, cô nhẹ giọng lặp lại một câu. Đây giống như bài thơ cổ, chỉ mấy chữ đã toả ra hương vị trang nhã, cô dừng chân, quay đầu nhìn Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ thấy một câu đã khiến cô dừng lại, lại lớn tiếng nói, “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.”
[Dịch thơ:
Phương bắc có người giai nhân,
Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.
Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,
Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.
Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,
Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.
Nguồn: thivien.net]
Bạch Băng Băng xoay người lại, trong mắt thay đổi liên tục, “Do cậu sáng tác?”
Cô không phải vì thấy đối phương tán dương mình mà vui vẻ, mà bởi vì bài thơ này, rất có phong cách cổ điển. Cô đối với những thứ cổ điển rất hứng thú, bài hát cổ điển, điệu múa cổ điển và đồ cổ. Nếu không cũng không vì hai bài hát của Lâm Kỳ mà sinh hứng thú.
Cô ấy thật sự thích hai bài hát này, cách dùng từ rất đặc sắc, giống như sáng tác vào thời đại đó, không giống những bài hát hiện tại lấy danh cổ điển cho vui, có cảm giác như vẽ hổ thành chó.
Đây cũng là nguyên nhân cô chủ động tìm Lâm Kỳ vì hai bài hát. Cô thấy người có thể làm ra hai bài hát đặc sắc như thế, chắc chắn có tài, rất theo đuổi nghệ thuật, có lẽ chính cô ấy cũng muốn tìm tri âm. Chỉ là lần đầu gặp mặt, dáng vẻ không thể di chuyển tầm mắt của anh ta, không khác gì những nam sinh khác. Khiến cô ấy nghĩ, mình tìm nhầm người, Song Mộc trong mắt cô ấy không phải người như thế.
Nhưng bây giờ, anh ta mở miệng đã đọc một bài thơ, rõ ràng có tài, khí chất cổ điển không khác hai bài hát của Song Mộc, không có người thứ hai cho cô ấy cảm giác này.
Lâm Kỳ ngâm thơ xong, cười nói, “Bài thơ giai nhân dùng cho giai nhân, tại hạ tặng ngươi.”
Anh ta không nói do anh ta sáng tác, chỉ nói tặng cô, Bạch Băng Băng coi như anh ta sáng tác, trong lòng càng sùng bái. Cô mỉm cười, như băng tuyết tan chảy, Lâm Kỳ càng trợn tròn mắt.
Lần này Bạch Băng Băng không thấy chán ghét, ngược lại có cảm giác vui sướng không thể tả. Trong nháy mắt, bốn chữ lóe lên trong đầu ——
Sa vào tài hoa.
Mấy hôm nay Lâm Kỳ bận xum xoe với mỹ nhân, giao lưu thi từ ca phú với Bạch Băng Băng, đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, nên không để ý chuyện thi đấu. Đương nhiên, một phần do anh ta không để đối thủ vào mắt.
Ba ngày sau, lúc Mạc Hàn dương dương đắc ý khoe khoang trước mặt anh ta, mới phát hiện không đúng, lập tức lên mạng xem.
Vừa xem đã kinh hãi.
EDIT: morticia.
Bài 《Trăng Miên》 anh ta thấy chả ra cái giống gì nhưng lượt download khủng như thế, hơn một trăm triệu, xấp xỉ số người trong toàn liên minh. Bỏ xa 《Pháo Hoa Chóng Tàn》 mười con phố. Đến lúc thấy tin tức chính phủ công bố ba ngày trước, mới hiểu rõ chuyện gì.
Có một dị năng giả tinh thần lực trợ giúp Mạc Hàn. Liên minh không tiết lộ vị đó là ai, hình như được bảo mật. Khó trách tên người biểu diễn để trống, thì ra không phải nữ minh tinh nổi tiếng nào, mà là dị năng giả tinh thần lực.
Đại gia tộc quả nhiên có thủ đoạn bất phàm, thế mà mời được người này giúp đỡ. Đối phương thắng ở công dụng, đừng nói những người khác, đến anh ta cũng muốn download về. Lâm Kỳ biết mình thua ở quan hệ xã giao, nếu chỉ tính chất lượng bài hát, chắc chắn Pháo Hoa Chóng Tàn hơn một bậc.
Nghĩ rõ nguyên nhân trong đó, Lâm Kỳ cười lạnh một tiếng, “Mày dựa vào cái gì nói bản thân thắng quang minh chính đại, không phải tao không đủ thực lực, là mày đầu cơ trục lợi, mượn gió bẻ măng.”
Mạc Hàn muốn phản bác, cl gì mà mượn gió bẻ măng? Nhưng sợ Lâm Tô và ông nội cảnh cáo, thu liễm chút, “Được thôi, coi như trò đùa, không nói nhiều, mày cũng không cần rời lớp âm nhạc nữa.”
Cậu ta rất muốn đá người ra ngoài, chắc chắn về nhà sẽ bị đánh một trận, vẫn nên quên đi thôi, dù sao người thắng là cậu ta, sau này khẳng định đối phương thấy cậu đi đường vòng.
Mạc Hàn suy nghĩ rất tốt, nhưng Lâm Kỳ không cảm kích, anh ta dùng biểu cảm miệt thị nhìn Mạc Hàn, “Làm bộ làm tịch mẹ gì, cho dù mày dùng thủ đoạn thắng tao, tao có chơi có chịu. Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, tao bắt mày quỳ xuống xin tha!”
Không cẩn thận lại thấy hiện trường nam chính giả trân – Lâm Tô: “...”
Nhưng cô không nói gì, chỉ kéo Mạc Hàn sắp bùng nổ đi.
“Lão đại, cậu kéo tôi làm gì? Cậu không nghe thấy thằng chó đó nói gì à, bắt tôi quỳ xuống xin tha? Không được, tôi nuốt không trôi, tôi phải quay lại tính sổ với nó!”
Lâm Tô nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta, “Sao miệng nhanh hơn não thế? Sau này cậu cách xa nó chút, đừng có đụng tới, nếu không sau này chết thế nào cũng không biết.”
Mạc Hàn kinh ngạc, “Sao lại thế?” Lâm Kỳ trừ sáng tác ra hai bài hát nổi tiếng, không có gì đặc biệt. Tuy nói xuất thân Lâm gia, nhưng anh ta chỉ là dòng nhánh, huyết thống không biết phải bao nhiêu đời trước, cũng không mượn được thế Lâm gia nhiều, vì sao lão đại nói nó dọa người thế?
Thân, hào quang nhân vật chính vô địch! Cậu chỉ là pháo hôi lại cứ thích đối đầu với người ta không phải tìm chết?
Lời này Lâm Tô không tiện giải thích, chỉ nói, “Cậu ta có số, kỳ ngộ nhiều, cậu đối đầu với người ta chỉ chịu thiệt thôi. Tôi định rời trường một thời gian, tốt nhất cậu nên tránh xa chút.” Lần này Lâm Kỳ không giẫm lên Mạc Hàn thượng vị, còn chưa có hậu chiêu, cho nên cô mới khuyên cậu ta tránh xa chút, dù sao cô không có khả năng luôn trông chừng người kia.
“Được thôi, tôi nghe theo lão đại.” Bây giờ Mạc Hàn bội phục Lâm Tô, cô nói thế, cậu ta đồng ý luôn, “Nhưng mà vì sao lão đại phải rời trường?”
Lâm Tô không lừa cậu ta, “Có một nhóm binh sĩ xuất hiện hóa thú, cần tôi đi trị liệu.” Lần trước lúc đại biểu quân đội đến nói chuyện, liền nhắc đến chuyện này, nếu trong quân đội có người xuất hiện hóa thú, có thể mời cô đi cứu chữa không. Lâm Tô tất nhiên đồng ý, dù cô không định nhập quân, nhưng đối tượng cần cứu giúp là toàn thể quân đội liên minh, không có gì phải nói nữa. Dù những người này là phái bảo thủ hay phái cầu tiến, hay phái trung lập, bọn họ đều chiến đấu để bảo vệ liên minh, trong mắt cô, như nhau cả.
Lâm Niệm biết cô định rời đi, còn bám theo không bỏ, nhất định phải đi theo cô, nhưng vẫn bị cô khuyên nhủ. Dù em trai nhu nhuận nghe lời còn tri kỷ, nhà ở di động rất hữu dụng, nhưng dù sao cậu còn chưa tốt nghiệp, Lâm Tô sợ làm trễ nải việc học của cậu.
Mà người tới đón cô cũng là người quen, so với người xa lạ không quen biết gì, giao cô cho Lâm Sâm, Lâm Niệm vẫn yên tâm.
“Mời Lâm tiểu thư, đây là hàng hạm không gian của em, nơi chúng ta đi hơi xa, ngồi cái này nhanh hơn.”
Người Lâm gia bề ngoài không tệ, Lâm Sâm mang một thân tây trang, vai rộng chân dài, khí thế bất phàm, rất anh tuấn.
Anh đứng bên cạnh Lâm Tô, tỉ mỉ giới thiệu, “Lúc tiến hành bước nhảy không gian, tín hiệu không ổn định, để tránh ảnh hưởng tín hiệu truyền tin của hàng hạm, trước khi xuất phát em nhớ tắt điện thoại.”
Lâm Tô gật đầu, cô lấy điện thoại ra, đang định tắt nguồn, đúng lúc có thông báo đến. Lâm Sâm khéo hiểu lòng người nói, “Không sao, em tiếp tục, đây là chuyến tự do, được phép dời lịch khởi hành.”
Anh nói xong, lui ra ngoài, để lại Lâm Tô một mình trong không gian.
Sau khi kết nối, đối diện là Đường Lục, sắc mặt ông rất không tốt, vừa kết nối đã vội vàng nói, “Con đã bắt đầu kế hoạch số 2 chưa? Kế hoạch chúng ta có biến, liên minh có đại sư trị được hóa thú, thuốc trước đó của con không dùng được nữa, phế không được còn đánh cỏ động rắn. Ba cho con thuốc mới, con lấy được thuốc rồi thì hành động.”
Thì ra là chuyện này, Lâm Tô gật gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
Chờ tắt máy, Lâm Sâm đi tới, sắc mặt anh không thay đổi, còn mang theo ý cười, “Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường.”
Lâm Tô rất nhạy cảm với cảm xúc, nhanh chóng phát hiện anh thay đổi thái độ, cô bình tĩnh nói, “Anh nghe rồi?”
Sắc mặt Lâm Sâm lạnh xuống, “Rốt cuộc cô là ai?”
Anh không định nghe lén cô nói chuyện, chỉ là lúc đi xác nhận hành trình trong khu điều khiển, trùng hợp ở đây có máy giám sát. Nghe xong anh đã cảm thấy không đúng.
Dù bọn họ nói chuyện mập mờ, nhưng hai chữ thuốc mới, phế anh vẫn nghe rõ, liên hệ với chuyện học kỳ trước Lâm Niệm đột nhiên hóa thú, Lâm Sâm phỏng đoán một chút đã hiểu rõ.
“Cô muốn giải thích gì không? Tôi hi vọng bây giờ có hiểu lầm.” Liên minh vất vả lắm mới tìm được cách áp chế hóa thú, anh không hi vọng cô có dị tâm.
EDIT: morticia.