EDIT: morticia – Wattpad.
Ba mẹ Lâm Niệm vừa nghe Lâm Tô là đứa con gái bị bắt đi mười tám năm trước của mình, bây giờ đứng ngồi không yên, lập tức bỏ xó công việc chạy về phía trường học.
Lâm Niệm nói trước với Lâm Tô chuyện ba mẹ định đến, sau đó không chút do dự bán đứng Lâm Sâm.
“Chị, là anh hai nói, không phải em, anh ấy là người không biết giữ mồm! Chị nhìn em nè, chị nói cho em biết lâu như thế, em còn chưa kể cho người khác biết nữa á? Anh ấy vừa biết đã ba ba bô bô nói cho mọi người...”
Lâm Niệm bi bô nói với Lâm Tô, cậu không phải ghét bỏ Lâm Sâm, mà muốn nói gì đó dời đi lực chú ý. Phải gặp mặt ba mẹ, cậu cảm thấy có lẽ chị gái sẽ khẩn trương, không biết làm sao, lỡ chị còn chưa chuẩn bị gì, cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên thì sao?
Lâm Tô thấy Lâm Niệm còn khẩn trương hơn cả cô, trong lòng chỉ thấy nuôi cậu em trai đáng đồng tiền bát gạo đó chớ, vừa hiểu chuyện còn tri kỉ, không uổng công cô chăm sóc cậu.
Trước khi xe phi hành dừng lại Tô Ức Chi còn oán trách Lâm Tinh Hà, “Anh nói xem, anh gặp mặt con gái rồi mà không nhận ra nó, có khiến con bé khó chịu không?”
Lâm Tinh Hà xoa xoa tay nói, “Tại anh tại anh, mắt anh không dùng được. Vẫn là thằng ranh Lâm Niệm, đã biết trước rồi mà không nói với chúng ta, còn cố ý lừa dối ba mẹ, anh còn tưởng con bé là bạn gái nó...”
Tô Ức Chi khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi, trên đường đi còn nhìn quanh mấy chục lần, “Tí nữa chúng ta nên nói gì đây, trực tiếp gọi con gái có lỗ mãng quá không?”
“Cứ từ từ, đừng dọa con bé.” Tuy Lâm Tinh Hà nói thế, nhưng cúi đầu thấy bản thân mang quân phục, lại co quắp nói, “Anh đây mới gấp, còn chưa thay quần áo, có nghiêm túc quá không?”
Lời này nhắc nhở Tô Ức Chi, “Aida..., em cũng chưa thay quần áo, làm sao đây? Lần đầu gặp mặt, em sợ con bé không có ấn tượng tốt...”
Tô Ức Chi và Lâm Tinh Hà đối với chuyện sắp gặp mặt, vui mừng vì sắp được gặp lại con gái ruột, thấp thỏm vì lo con gái không thích bọn họ, có thấy bọn họ xa lạ không? Có oán hận bao năm qua không tìm mình không? Có thương tâm khổ sở vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này không? Càng trân quý càng quan tâm, cũng vì lần gặp mặt này mà thấy bất an.
Nhưng mà, hiển nhiên là bọn họ lo xa quá, bên trong Lâm Tô không phải cô gái mới mười chín mười tám tuổi, cho nên cô không có cảm xúc phức tạp gì với lần gặp gỡ này, chỉ cần ngạc nhiên chấp nhận là được rồi.
Vợ chồng Lâm Tinh Hà, trước khi đến đã diễn thử vô số khả năng lúc gặp gỡ, nhưng đến lúc thật sự gặp mặt rồi, bọn họ phát hiện những bản nháp trước đó không thể dùng. Nếu tình cảm được soạn trước, thì đó không phải là tình cảm.
Tô Ức Chi vừa thấy Lâm Tô liền biết, đây chắc chắn là con gái mình. Không cần giám định gen, thiên tính của người mẹ, tự bà biết.
Bà rơi lệ, một bước tiến lên, ôm Lâm Tô vào lòng, “Con của mẹ, mẹ có lỗi với con, để con chịu khổ...”
Lâm Tinh Hà chậm một bước, cũng đỏ vành mắt, ôm lấy hai mẹ con.
Lúc Tô Nghiêu nghe tin chạy đến, nhìn thấy cảnh một nhà ba người ôm nhau khóc rống, cảnh tượng này khiến người ta vừa cảm động vừa chua xót.
Ài, còn có một Lâm Niệm bị lãng quên bên cạnh, cười như đồ đần. Tô Nghiêu đi lên vỗ vai cậu, “Lúc trước cô nói em không phải con ruột anh còn không tin, bây giờ anh tin rồi.”
(*) Cô ở đây là cô dì chú bác. Tô Ức Chi là cô của Tô Nghiêu.
Lâm Niệm không bị cậu ta đả kích chút nào, ngược lại chân thành nói, “Mình em độc chiếm ba mẹ mười tám năm, trừ lúc chị gái mới ra đời, chưa từng ở bên cạnh bọn họ, bây giờ để chị ấy ôm có sao đâu?”
Lâm Tô nghe xong, trong lòng càng thích cậu em trai này. Thoát khỏi cái ôm của ba mẹ, vẫy tay với Lâm Niệm, Lâm Niệm vui vẻ chạy tới. Sau đó, một nhà bốn người lại ôm nhau.
*
Vợ chồng Lâm Tinh Hà nhận con, cực kỳ vui vẻ, còn mang cô về nhận người thân khác. Không có gì bất ngờ, là con gái duy nhất thế hệ trẻ ở Lâm gia, Lâm Tô được mọi người từ trên cao ông nội, đến cháu trai lớn nhà anh họ hoan nghênh.
Mọi người đối đãi với cô như trân bảo, nhất là mẹ cô nữ sĩ Tô Ức Chi, như ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã. Không cho cô làm gì, đến cả hoa quả cũng phải rửa sạch cắt gọn đút tới miệng, giống như gói hết mười tám năm thiếu hụt đền bù lại.
Nếu không phải ba Lâm khuyên, bà thậm chí còn định đi học chung với Lâm Tô!
Điều này khiến Lâm Tô vừa bất đắc dĩ vừa uất ức, nhưng cô cũng hiểu, đối với đứa con gái mất tích tìm lại được là cô, Tô Ức Chi cũng không biết nên đối xử thế nào, chỉ biết đưa những thứ tốt nhất cho cô, sau này ở chung một thời gian là ổn rồi.
Cô đã trở lại Lâm gia, những phiền phức trước kia không cần cô ra tay nữa, đã có người điều tra rõ người đứng sau lưng Đường Lục, mấy tổ chức phản liên minh này, không tạo được bọt nước gì, nếu không cũng không co đầu rút cổ ở tinh vực hỗn loạn nhiều năm không dám ra.
Không cần cô nói, Lâm gia cũng không bỏ qua người dám đụng đến huyết nhục mình. Huống chi Đường Lục còn dùng cách cốt nhục tương tàn ác độc, mặc kệ thế nào Lâm gia cũng không bỏ qua.
Lâm Tô vui vẻ, không cần nhúng tay vào nữa, an tâm tiếp tục việc học của mình. Dù cô ở lớp âm nhạc để ngụy trang, nhưng vẫn phải chuẩn bị cẩn thận. Thế giới tương lai này có rất nhiều nhạc cụ kỳ lạ, học thêm không có gì xấu.
Ba năm thoáng cái đã qua, gần tới tốt nghiệp, Lâm Tô mang Lâm Niệm đi du lịch trước tốt nghiệp.
Chỉ là lúc sắp xuất phát, lại xảy ra biến cố.
Lâm Niệm trợn mắt nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện, “Tôi đi du lịch với chị tôi, mấy người xem náo nhiệt cái gì!”
Đã qua ba năm, Lâm Niệm rút đi vẻ ngây ngô thiếu niên, trở nên trầm ổn, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến chị gái, đụng một cái là xù lông.
Mạc Hàn cười lấy lòng, “Đi đường cực khổ lắm, chỉ hai người đi sao được? Lỡ trên đường lão đại mệt mỏi ai nắn vai đấm lưng? Khát ai bưng trà rót nước? Ở trong lớp toàn là tôi phục vụ, lão đại quen rồi, dùng thuận tay lắm. Cậu cũng đâu muốn lão đại không thoải mái đúng không?”
Lý do này miễn cưỡng chấp nhận, Lâm Niệm đưa mắt từ cậu ta sang người Tô Nghiêu.
“Anh đi làm gì? Không phải chú bắt anh đi quân đội đưa tin à?”
Tô Nghiêu hai mắt lưng tròng, “Niệm Niệm, anh là anh họ em đấy, quân đội là chỗ cho con người à? Em nhìn đi, anh không có dị năng, tố chất thân thể cũng không tốt, nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ, nếu thật sự vào nơi ma quỷ đó, khác gì vứt cái mạng già này? Em yêu dấu thương hại anh đi, mang anh đi tị nạn.”
Lâm Niệm mặt không biểu tình, “Anh là nghệ binh không phải ra chiến trường giết địch, ăn khổ gì? Đi về!”
Tô Nghiêu thấy mềm không ăn, lập tức ngẩng đầu nhìn trời, “Không cho anh đi anh méc bác gái, nói Niệm Niệm rất không hiểu chuyện, lôi kéo Tô Tô đi du lịch vũ trụ...”
Lâm Niệm lập tức đen mặt, mẹ để chị gái vào tròng mắt, đi siêu thị còn phải tự mình dắt đi, nếu biết hai người bọn họ lén ra ngoài du lịch, chuyến này còn đi được không?
Tô Nghiêu thấy cậu đen mặt nhìn Bạch Nhược Lâm, liền biết mình qua cửa rồi, đưa ánh mắt đồng tình sang Bạch Nhược Lâm. Niệm Niệm tức giận không dễ dỗ đâu nha, hai người còn lại tự cầu phúc đi.
Bạch Nhược Lâm bị Lâm Niệm nhìn chằm chằm, phi thường vô tội nói, “Tô Nghiêu kêu anh đến, thì anh đến thôi.”
Yến Hoài bên khác càng vô tội. “Thấy bọn nó đến thì tôi đi theo, kiểu bị thích sống bầy đàn.”
Lâm Niệm: “...”
Tóm lại, kế hoạch hai người biến thành sáu người. Lâm Tô thấy nhiều người đi cũng náo nhiệt, Lâm Niệm nhìn cô cao hứng, cũng không nói gì. Một chuyến du lịch tinh tế cứ thế bắt đầu.
Ba năm này, Lâm Kỳ thay đổi rất nhiều, không có Đường Lục chọc phân heo, Lâm Kỳ và Lâm Tô không có lý do đối mặt. Anh ta đạo nhạc đạo văn đạo đến phong sinh thủy khởi, Lâm Tô cũng mặc kệ, để anh ta lừa toàn bộ tinh tế.
Lúc trước đánh cược với Mạc Hàn, người thua phải lăn khỏi lớp âm nhạc, sau đó Mạc Hàn nói cược cho vui, nhưng Lâm Kỳ không cảm kích, khăng khăng đòi rời lớp âm nhạc.
Nhưng lúc đó chuyện anh ta là Song Mộc bị tuôn ra rồi, bằng năng lực của mình, còn chưa chuyển đi, giáo sư lớp âm nhạc nghe chuyện liền sống chết giữ lại. Không chỉ thế, trường nghệ thuật sát vách cũng nghe danh mà đến, thái độ kính cẩn, mời Lâm Kỳ đến trường bọn họ. Mấy lớp âm nhạc nổi tiếng cũng đánh nhau vì anh ta, khiến danh tiếng Lâm Kỳ vang xa.
Sau này Lâm Kỳ vì cô gái mình thích, chọn trường nghệ thuật Bạch Băng Tuyết theo học.
(*) Lúc trước là Bạch Băng Băng bây giờ lại ghi là Bạch Băng Tuyết:D...
Đầu tiên, anh ta tỏa sáng trong tiết mục văn nghệ trường nghệ thuật, một mình cho ra bao nhiêu là bài hát, thi từ, văn cổ... Nhận đủ loại quán quân, được xưng là tài tử nghệ nhân toàn tinh tế. Sau đó mỗi cuộc thi anh ta tham gia, một đường thuận lợi nhận quán quân.
Trong khoảng thời gian đó không chỉ mỹ nhân băng sơn Bạch Băng Tuyết cảm mến anh ta, còn hấp dẫn Ca Hậu gợi cảm, học muội thanh thuần, con gái nhà giàu nhất... Thậm chí còn có con gái của một thủ lĩnh hải tặc vũ trụ, những mỹ nữ hoặc yêu diễm, hoặc thanh thuần, hoặc gợi cảm, đa phần đều được người khác tha thiết mơ ước, lại đều cam tâm tình nguyện vây quanh Lâm Kỳ.
Mỹ nhân vờn quanh, danh tiếng vang xa, nhưng cuộc sống cũng không quá suôn sẻ.
Anh ta đạo xong nhạc của Châu Kiệt Luân thì đổi sang người khác, lúc có người chất vấn anh ta vì sao thay đổi phong cách thì được fan điên cuồng bảo vệ, một bên khác anh ta liên tục viết ra 《Đấu Phá Thương Khung》, 《Đấu La Đại Lục》, 《Long Tộc》... Đủ loại tiểu thuyết huyền huyễn hot!
Lần này khiến mọi người chấn kinh, nếu một người chỉ ưu tú hơn mọi người một xíu, sẽ có người đố kỵ, nhưng nếu người đó tài năng hơn hẳn mọi người, trở thành tín ngưỡng của người khác, thì chỉ có sùng bái.
Không chỉ thế, Lâm Kỳ còn biên đạo, tiêu biểu như 《Thiên Thủ Quan Âm》, 《Nghê Thường Vũ Y》; viết truyện cổ tích như 《Nghìn lẻ một đêm》; các loại nghiên cứu về cổ tịch văn vật, liệt kê đầy đủ xuất xứ của đồ cổ, đến cả cổ văn không hoàn chỉnh cũng có thể bổ sung... Ông trời như đưa hết tài hoa lên một mình anh ta, khiến anh ta tỏa sáng ở thế giới này.
EDIT: morticia – Wattpad.