EDIT: morticia.
Đã là bạn bè nhiều năm, ai có đồ tốt gì Đại Vương biết hết.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Biết ngay ngươi nhớ thương bảo bối của ta!”
“Bắt bọn ta hối lộ ngươi mới có slot? Ngươi tính cao tay thật ha!”
Mãng xà và chó ngao Tây Tạng liên tục từ chối, vốn cả bọn đã thống nhất, chỉ cần bọn nó đều không hối lộ Đại Vương, Đại Vương không thể bắt chẹt bọn nó, cuối cùng phải thỏa hiệp, nhưng trong bọn có đồng đội heo.
Gấu trúc mập đần độn, móc ra nhân sâm ngàn năm, “Ta chỉ có cái này, ngươi thấy được không?”
Đại Vương cao hứng mặt mày hớn hở, “Được, sao lại không? Vẫn là Bàn Tử (*) ngươi dễ nói chuyện nhất.” Nó nói quay đầu nhìn hai con còn lại, “Các ngươi có thứ gì tốt hơn cái này không? Nếu không có thì slot này cho Bàn Tử?”
(*) Bàn tử: bé mập.
Muốn hối lộ còn chưa tính, còn bắt bọn nó đấu giá, vô sỉ, quá vô sỉ! Mãng xà và chó ngao Tây Tạng nghiến răng nghiến lợi, không thể để nó ra vẻ tiểu nhân đắc ý, một miệng từ chối, “Không có!”
Đại Vương hơi tiếc, bảo bối của hai con này nó thèm nhỏ dãi lâu rồi, nhưng hiển nhiên hai con này không dễ lừa đảo. Cũng chả sao, nay có Bàn Tử dâng hiến nhân sâm ngàn năm đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Thế là nó đi về phía gấu trúc, “Đi đi đi, bản vương dẫn ngươi đi gặp đại nhân, slot là của ngươi.”
Gấu trúc chậm rãi di chuyển cơ thể đi theo.
Hai con còn lại, vừa không cam tâm, cũng không nguyện ý lấy bảo bối của mình ra, còn không thể giương oai trên địa bàn bắt yêu sư, chỉ có thể phẫn hận chửi rủa Đại Vương gian trá!
Đại Vương không thèm để ý, tùy tiện để bọn nó mắng, dù sao cũng không làm được gì nó. Nó vừa đi vừa nói với gấu trúc, “Bàn Tử, thu bản thể ngươi lại, biến thành con non, vừa tiết kiệm linh khí, vừa làm đại nhân vui.”
Gấu trúc không tin, chắc chắn đại nhân thích cơ thể uy vũ hùng tráng của nó, mạnh mẽ bao nhiêu. Đại nhân khế ước yêu quái không phải để gia tăng sức chiến đấu à? Vậy chắc chắn càng mạnh mẽ, đại nhân càng thích, biến thành con non chỉ được cái đẹp mắt đâu làm được gì?
“Nghe ta không sai đâu, đại nhân thích mấy con be bé dễ thương, không thấy đại nhân yêu thích bản vương, còn giao nhiệm vụ chọn khế ước giả cho bản vương à?”
Ô, có lý.
Thế là, Lâm Tô lại cảm nhận được yêu khí xa lạ gần đây, mở to mắt liền thấy cửa phòng bị mở ra, hai bé con đứng đó, đằng sau là Đại Vương màu vàng nhạt hoa văn trắng nhà mình. Đằng trước hoa văn đen trắng quen thuộc, tròn quay, vừa mềm vừa thơm, như thể tóc máu còn chưa cắt hết.
Hình như nó định đi vào, nhưng không để ý bậc cửa dưới chân, vấp phải, sau đó ngã nhào ra, lăn thẳng một đường từ cửa đến chân Lâm Tô.
Gấu trúc đầu óc choáng váng đang nghĩ, quá mất mặt, nó còn tưởng đang ở bản thể, không để bậc cửa cao 2cm vào mắt, kết quả xấu mặt! Làm sao đây? Ấn tượng đầu tiên không tốt, đại nhân có ghét bỏ nó không?
Lâm Tô bên này: Ấy, tròn tròn đáng yêu ghê, mềm mềm, lông xù, còn ngốc manh, tự ngã tới choáng, đáng yêu quá thể đáng ~
Lâm Tô ôm cục bông vào lòng, còn sờ sờ đầu nó, vuốt hồi lâu.
Gấu trúc bây giờ tin lời Đại Vương, đại nhân thật sự thích dáng vẻ con non.
“Cổn Cổn à(*), ngươi muốn khế ước với ta không?”
Hả? Sao đại nhân biết nó tên Cổn Cổn? Không lẽ Đại Vương nói? Cổn Cổn chỉ suy nghĩ vấn đề này trong 1s, nhanh chóng ném ra sau đầu, sảng khoái đồng ý khế ước với Lâm Tô.
(*) Cổn cổn: tròn tròn.
Tên: Cổn Cổn.
Loại: Gấu trúc. (Gấu trúc: 熊猫; gấu mèo: 猫熊. Trong raw ghi là gấu mèo, tui nghĩ tác giả ghi ngược nên sửa lại.)
Tuổi: 279.
Năng lực: Sức lớn.
Kỹ năng cũng không tệ, nhưng kỹ năng gì Lâm Tô không thèm để ý, Cổn Cổn cần kỹ năng gì nữa? Biết bán manh là được rồi.
Đại Vương còn chưa vào phòng đã bị Cục Tuyết kéo sang phòng khác. Ban đầu Cục Tuyết còn hơi sợ Đại Vương, biết sao được, uy áp cấp trên. Nhưng từ khi Đại Vương khế ước, nó không sợ nữa, có đại nhân quản, Đại Vương không thể làm gì nó, mắc gì sợ? Nói đến cùng, ai cũng họ mèo cả.
Bây giờ lá gan Cục Tuyết lớn hơn, nó nói với Đại Vương, “Ta thấy rồi, ngươi bắt bọn nó hối lộ.”
Ban đầu nó tưởng Cục Tuyết thần thần bí bí nói chuyện gì với mình, nghe xong, Đại Vương lập tức trở mặt, “Thấy thì sao? Dám nói ra Đại Vương ăn sạch ngươi!”
Cục Tuyết hơi co lại, nhưng khát vọng linh khí cao hơn, đánh bạo cò kè mặc cả với Đại Vương, “Hai ta 50 – 50, ta sẽ không nói ra, nếu không ta nói chuyện này với Lâm Tô! Dù sao cả hai đều là yêu khế ước, nhưng ta khác ngươi, ta là sủng vật của Lâm Tô hơn nửa năm, nàng có tình cảm với ta nhất, bây giờ thích ngươi, chỉ là cảm giác mới mẻ thôi!”
Đại Vương khó xử liền, Cục Tuyết nói không sai, nó theo đại nhân sớm nhất, đại nhân đối xử khác nhau thật. Nó không phải tiểu yêu vô dụng, dựa vào cái gì bắt đại yêu quái như nó phải địa vị ngang hàng?
Nhưng cứ để một tiểu yêu thọc gậy, nó không cam tâm, luôn thấy mất thân phận đại yêu, khẽ cắn môi nói, “Cho ngươi 1 phần 3! Không được nhiều hơn, tiểu yêu ngươi còn đòi ngang hàng với ta?”
Cục Tuyết ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, “Vậy được thôi.”
Thật ra, vốn nó không trông cậy Đại Vương chia đều, 1 phần 3 là quá ổn rồi.
Hai con đạt thành hiệp ước, kề vai sát cánh về phòng Lâm Tô, vừa vào liền nghe thấy bàn tử nói:
“Tô Tô, ta cũng thích ngươi lắm đó, lúc đến ta còn đưa lễ vật, là nhân sâm ngàn năm, để hổ tử cầm, nó không đưa ngươi?”
Nói, vừa lúc quay đầu nhìn hai con mới vào cửa.
Lâm Tô không rõ tình huống, nghe thấy Cổn Cổn nói còn mang lễ vật đến cho cô, cực kỳ vui vẻ, cũng quay đầu nhìn Đại Vương, “Lễ vật đâu?”
Đại Vương cùng Cục Tuyết trợn tròn mắt, ** mẹ! Con chó bàn tử này cũng tâm cơ đấy!
Hai đứa nó một đứa phí hết tâm tư nhận hối lộ, một đứa trăm phương ngàn kế chia hối lộ, kết quả bị bàn tử ngu nhất bày trận!
Xã hội xã hội!
Đại Vương muốn duy trì hình tượng vô hại trước mặt Lâm Tô, không dám giấu diếm, trong lòng không tình nguyện, ngoài mặt còn phải cười hihi haha hoho, “Ở đây, bản vương đang chuẩn bị đưa ngươi đấy.”
Lâm Tô hết sức hài lòng, càng nhìn càng thích, đứa nào đứa nấy lông xù, mềm mại, sao đáng yêu thế nhỉ? Còn mật ngọt chết người.
Bây giờ Lâm Tô còn chưa biết đám nhỏ nhà mình, đứa nào cũng là lão yêu quái tu luyện trăm năm, không hề vô tội như vẻ ngoài, đứa nào cũng một bụng tâm địa gian xảo, bây giờ mới bắt đầu hình thức cung đấu, chiến thắng tạm thời thuộc về Cổn Cổn đen tối style tự nhiên.
EDIT: morticia.