EDIT: Morticia.
Trong không gian vẫn như trước, 003 kéo bộ trường bào lỏng lẻo, giống như đứa nhỏ mặc trộm đồ của người lớn, nó khó tin nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế nhỉ?”
“Đừng nói đánh bại cô, đến tiêu chuẩn của cô cô ta còn không tới, sao làm chuyện lớn được? Đừng nghĩ ta lấy cơ số lớn, ta tuyển người rất nghiêm khắc đấy, người này dù mạnh hơn những người trước, vẫn không đạt tiêu chuẩn!”
Lúc nó nắm chặt tay nói không đạt tiêu chuẩn, bộ đồ bị trượt xuống một khúc, lộ ra bả vai nhỏ nhắn trắng xinh. Nó vội đưa tay kéo lên, nhưng vì ống tay áo vừa dài vừa rộng, khiến động tác của nó rất luống cuống. Toàn thân phát ra cảm giác vừa ngu ngốc vừa dễ thương.
Dáng vẻ này của nó, thật sự khó khiến người ta liên tưởng tới người âm hiểm gian trá, đa mưu túc trí, khiến người ta không thể nâng nổi tâm phòng bị.
Ban đầu Lâm Tô còn nghi ngờ nó cố ý diễn kịch, để cô giảm cảnh giác, nhưng trong suốt quá trình quan sát, Lâm Tô xác định, 003 này là ngu thật, không phải giả ngu!
Nếu không thì do nó diễn quá tốt, đến Lâm Tô cũng bị lừa, nhưng tình huống như thế gần như không có khả năng. Cô thần thức nhạy cảm, thế thì phải đáng sợ đến mức nào?
003 lại móc ra quyển sổ nhỏ, nói liên miên lải nhải viết lên, “Cái này cũng không được...”
*
“Mẹ, Tam Nha cũng là cháu gái ruột mà, cầu xin mẹ cứu nó! Con sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp mẹ...”
Thế giới mới, Lâm Tô mới khôi phục ý thức, đã nghe thấy có người khóc lóc kể lể.
Lâm Tô ngây ngốc một giây, hay quá, mới xuyên qua đã có cháu gái, kịch bản lần này không giống bình thường.
Cô mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là phòng ngói xanh ở nông thôn, gian phòng bài trí rất đơn giản, ngoại trừ bộ bàn ghế, không còn đồ vật dư thừa gì nữa. Nói gọn lại, không phải theo chủ nghĩa phong cách đơn giản, mà là đơn giản chỉ có bốn bức tường.
Cái bàn đỏ thẫm, vì dùng lâu, trên mặt bàn đã loang lổ nhiều màu, nhưng trên mặt bị lau đến bóng loáng không dính nước, có thể thấy đã dùng rất lâu rồi. Ngay cả ghế cũng bị gãy mất một chân, được buộc chặt, trong phòng nơi nào cũng thể hiện sự nghèo khổ.
Cửa nhà chính mở rộng, có thể nhìn hết sân nhỏ bên ngoài.
Trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, nhìn một cái không sót thứ gì, không có đồ gì. Chỉ có một thân ảnh gầy nhỏ mang đồ chắp vá, không biết cầm gì, dưới chân hai con gà vây quanh, kêu tác tác. Cô gái thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía bên này dò xét, lúc nhìn thấy Lâm Tô đưa mắt qua, lập túc rụt đầu về, cắm đầu làm việc.
Trước mặt Lâm Tô, một người phụ nữ trung niên gầy nhỏ quỳ xuống, trên đầu buộc một miếng vải màu xanh dương, mặc quần áo màu xanh đen, giống cô gái ngoài kia, chắp vá khắp nơi. Nàng đau khổ cầu xin, khuôn mặt đen gầy lộ ra vẻ yếu ớt, nhưng cực kỳ mâu thuẫn, là một người mẹ kiên cường. Vì đợi lâu không thấy trả lời, không khí dần đọng lại, cuối cùng nàng ngừng khóc, cả người tay chân luống cuống, “Mẹ...”
Vừa đến đã thành bà già, dù Lâm Tô ngạc nhiên, cũng không khó chấp nhận, cô chỉ phụ trách đóng vai, là nam hay nữ, già hay trẻ có liên quan gì?
Thế giới này, cô phụ trách Boss, là một bà lão nông thôn vừa cay nghiệt vừa cổ hủ.
Chồng mất sớm, một mình nuôi lớn ba nam hai nữ, năm đứa nhỏ đã thành gia lập nghiệp, một mớ cháu trai cháu gái.
Lúc đến, 003 không cho cô kịch bản, cũng không biết là quên hay cố tình. Nhưng mà, tình cảnh bây giờ, không cần đoán cũng biết chắc chắn là tiểu thuyết làm ruộng.
Nếu không tại sao nhân vật phản diện lại là bà già nông thôn?
Mà người dưới mắt đau khổ cầu xin cô, là vợ đứa con thứ hai Lý thị, vì cháu gái Tam Nha đi mượn tiền bị đẩy chấn thương sọ não bất tỉnh.
Nguyên chủ là lão bà cay nghiệt bất công, trọng nam khinh nữ, chỉ không bất công với đích tôn và tam phòng (*), nhị phòng Lý thị mới vào cửa đã sinh liền ba đứa con gái rồi mới sinh con trai, tự nhiên không được bà chào đón, nhẫn tâm không cho tiền mời thầy thuốc.
(*) Nhất phòng nhị phòng tam phòng, theo thứ tự là gia đình con cả, con thứ hai và con thứ ba. Để gia đình thì dài quá nên mình để như thế luôn.
Trong nguyên tác thì cô nói thế này ——
“Một tiểu nha đầu, quý giá thế à, ngã thôi mà cũng phải mời thầy thuốc? Tự nó ngã bất tỉnh đi trách ai? Trong nhà bận như thế, để nó nằm trên giường nghỉ ngơi chút, tí nữa tỉnh rồi thì đi làm việc ngay! Đừng có giả bệnh lười biếng!”
Bây giờ mới có chuyện Lý thị quỳ xuống cầu xin cô.
Nhưng thật sự trong tay bà không có nhiều tiền, trong nhà nhiều người há mồm đòi ăn cơm, một ngày hai bữa miễn cưỡng lửng bụng, hận không thể tách một văn tiền thành tám cánh hoa. Dưới tình huống như thế bắt bà bỏ tiền đi xem bệnh cho một tiểu nha đầu, bà đồng ý mới lạ. Sợ là cho dù cháu trai bị bệnh, bà cũng do dự rất lâu.
Lâm Tô vuốt đầu, đúng là phiền!
EDIT: Morticia.
Cô đứng dậy đi vào trong phòng, lấy ra một cái hộp nguyên chủ giấu tiền, mở bao trong hộp ra, ba lớp trong ba lớp ngoài, đếm được mười đồng tiền, rồi lại đóng lại từng lớp, cất kỹ cái hộp.
Lý thị trong lòng phát sầu, nàng biết bà nội trước giờ không thích Tam Nha, sau khi nàng vào cửa sinh liền ba tiểu nha đầu, khiến bà nội không ưa, đến chồng cũng không ngẩng đầu lên được. Nhưng Tam Nha cũng là miếng thịt trên người nàng rơi xuống, nàng làm mẹ không thể trơ mắt nhìn nó chết.
Tam Nha bất tỉnh hơn nửa ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh, nàng vội vã tìm thầy thuốc, nhưng bà nội quyết tâm không trả tiền, nàng đâu còn biện pháp nào khác.
Lâm Tô không nói gì đi vào phòng, Lý thị tưởng cô không đồng ý. Ban đầu nàng không ôm hi vọng nữa, nhưng một lúc sau, bà nội đi ra, nghiêm mặt đưa cho nàng một dây tiền.
Lý thị cực kỳ ngạc nhiên nhận mười văn tiền, “Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ...”
“Hừ!” Lâm Tô hừ lạnh một tiếng, “Khỏi bệnh rồi thì tranh thủ xuống giường làm việc, kêu Tam Nha làm bù! Tiền của tao không phải hoa trắng!”
Lâm Tô sợ thay đổi tính tình khiến người khác nghi ngờ, dù sao đây là nông thôn cổ đại, không giống mấy thế giới trước không sợ gì, cho nên cô duy trì cách nói chuyện của nguyên chủ, chanh chua, đưa tiền còn phải nghiêm mặt, giống như ai thiếu cô một vạn.
Nhưng Lý thị thụ sủng nhược kinh, liên tục đồng ý, có thể lấy tiền từ chỗ bà nội, đã là niềm vui ngoài ý muốn, chỉ bắt nó làm việc bù lại, cực kỳ nhân từ rồi!
Lâm Tô không biết suy nghĩ của nàng, cô đuổi Lý thị đi rồi, trở về phòng mình, đóng cửa lại, xem xét không gian của cô.
Không gian này là bàn tay vàng của cô, nhưng không phải không gian tu tiên có suối có đất, bên trong chỉ có một mảnh đất đen thui, ngoại trừ thực vật trong này lớn nhanh hơn, không còn tác dụng nào khác.
Cho nên bắt cô tuổi cao đi làm việc cuốc đất? Dù thân thể nguyên chủ có thể coi là cứng cáp, nhưng loại xới đất trồng trọt, chắc không làm được. Mà trong không gian chỉ có một mảnh đất không lớn không nhỏ, chỉ dùng để trồng lương thực thì hơi phí. Mà trồng lương thực cũng không ổn, trong nhà thu hoạch được bao nhiêu, trong lòng mỗi người đều biết rõ, hận không thể đếm từng hạt thóc trong nhà, đột nhiên có nhiều hơn mấy lạng lương thực, sao người khác không chú ý được?
Dù cô có quyền chưởng quản toàn bộ tài chính trong nhà, lượng thực đặt dưới mí mắt cô, có thể lén thêm vào, nhưng không thể xem thường sự khôn khéo của những người khác, một bao lương thực ăn được trong bao lâu, trong lòng mấy nàng dâu không tính toán?
Cho nên không thể theo con đường trồng lương thực trong không gian, ngược lại bắt chước những nhân vật chính khác, trồng các loại thực vật có giá trị cao trong không gian.
Vừa lên kế hoạch, ngoài cửa đã truyền đến giọng nữ, “Mẹ, phải nấu cơm rồi, con đến lấy lương thực.”
Lâm Tô không mặn không nhạt nói một tiếng, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một phụ nhân trẻ tuổi đi vào, chắc chưa tới hai mươi tuổi, nâng lên bụng to, mặc một bộ quần áo không mới không cũ, làn da trắng hơn so với những cô gái nông thôn khác, hiện ra mấy phần thanh tú.
Đây là vợ đứa thứ ba, mới vào cửa một năm. Đứa con út này lão bà rất thương, nên vợ nó bà cũng kính trọng vài phần. Đương nhiên, một phần cũng do nhà mẹ đẻ của nàng so với hai đứa còn lại tốt hơn.
Trước mắt Tôn thị đã lớn bụng, được bà đặc cách không cần cày đất, chỉ ở nhà nấu cơm —— đây là công việc cực kỳ nhẹ nhàng, hai con dâu trước một ngày trước khi sinh con còn phải ra ruộng cày đất kìa!
Lâm Tô tự mình đưa lương thực cho Tôn thị, tính toán bao nhiêu cân đủ cả nhà ăn, chính xác đến từng hạt cát, không hơn không thiếu. Đây là chuyện nguyên chủ luôn làm, cả nhà ăn cơm, phải tính toán thật tỉ mỉ.
Đương nhiên, chưởng quản vấn đề ăn uống của cả nhà, cũng nắm giữ quyền to nhất, nguyên chủ không nỡ buông tha những quyền lợi này.
“Mẹ, nhị tẩu về làm gì vậy, con thấy nàng vội vã, không phải có chuyện gì rồi chứ?” Lúc Tôn thị đứng bên cạnh chờ, giống như thuận miệng hỏi.
Tôn thị này, được cái khôn vặt, sân nhà không lớn, nàng trong phòng nghe được tiếng Lý thị khóc lóc cầu xin. Quanh co lòng vỏng chỉ muốn nghe Lý thị cầm bao nhiêu tiền thôi.
Tiền công, cả nhà đều có phần, nhà này bỏ ra thì nhà khác cảm thấy bị chịu thiệt.
Lâm Tô trừng nàng, “Hỏi nhiều làm gì? Cầm lương thực đi nấu đi!”
Tôn thị ngượng ngùng, không dám nói nhiều. Nàng vừa đến cửa, lại bị Lâm Tô gọi lại, “Đợi chút.”
Tôn thị thấy còn có chuyện, lại không ngờ bà bà lấy ra quả trứng gà từ trong bình bảo bối của mình, hất mặt nói, “Cầm.”
Tôn thị vui mừng, “Cho con?”
“Nhanh lên, cho mi bồi bổ.” Thật sự thì nhìn một người phụ nữ mang thai đi nấu cơm, cô cảm thấy có chút vô nhân đạo, nhưng phải duy trì hình tượng cay nghiệt, cô không thể đi nấu cơm thay, đành phải đền bù bằng vật chất.
Cuối cùng cô còn bồi thêm một câu, “Tao cho mi, nếu mi không sinh được con trai thì nhả ra hết cho tao!”
Ai, cũng phải duy trì hình tượng trọng nam khinh nữ.
Tôn thị liên tục gật đầu, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp!”