Xuyên Nhanh: Vai Ác Boss Toàn Bệnh Kiều

Chương 42: Chương 42: Đêm săn người sói kinh hoàng (tám)




"Tiểu Đạc."

Giọng nữ dịu dàng từ ái, đem suy nghĩ bay xa của Cố Đạc gọi về.

Cố Đạc toàn thân cơ bắp kéo căng, cứng đờ mà cho phép ngón tay lạnh như băng tùy ý di chuyển quanh cổ hắn.

"Tiểu Đạc thật là một người anh tốt." Giọng nữ thở dài cười nói: "Mùi vị giết cha lẫn mẹ, thật không dễ chịu nhỉ?"

Đúng vậy, Cố Đạc đã thay đổi từ sau khi em gái qua đời.

Anh ta hận cha mẹ đã hại chết em gái, hận hàng xóm đã đưa em gái đến bước đường cùng, hận những người thờ ơ lạnh nhạt đứng xem với danh nghĩa "mặc kệ chuyện nhà người khác".

Đúng là pháp chế dung túng mới có thể gây ra thảm kịch gia đình này!

Anh ta càng hận hơn.. chính mình đã từng ngốc nghếch vô tri nghe được tiếng khóc thút thít của em gái ở đầu dây bên kia điện thoại.

Em gái mà anh ta yêu thương nhất trong lòng, thế mà lại tự kết liễu đời mình bằng phương thức bi thảm như vậy.

Cố Đạc giơ lên con dao mà em gái nắm chặt trong tay khi chết, hướng về phía những người này vung tới.

Anh ta từng hy vọng, cái tay này của em gái chỉ dùng để cầm bút viết.

Nhưng cuối cùng, cô lại nắm lấy một con dao tự hại mình lẫn làm tổn thương người khác.

Những ký ức được chôn giấu sâu trong đầu, cứ như vậy bị trần trụi vén ra, lan truyền ra ngoài công chúng.

Cố Đạc đột nhiên nắm chặt tay vịn của ghế, sự tức giận lại lần nữa chi phối cơ thể anh ta.

"Tất nhiên là dễ chịu." Khuôn mặt anh ta vặn vẹo: "Các người không xứng làm cha mẹ, chết không có gì đáng tiếc!"

Anh ta thò tay vào túi quần, muốn lấy một điếu thuốc để làm dịu cảm xúc.

Điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa bị dập tắt, anh ta lại chậm chạp không đem tàn thuốc thò vào nhóm lửa.

Anh ta đột nhiên suy nghĩ, nếu mẹ hắn chết đi còn có thể trở về, vậy, em gái thì sao?

Bằng ánh sáng lập lòe của bật lửa, anh ta chậm rãi quay đầu.

Một thân thể không có đầu đang dựa vào vai anh ta.

Vị trí từ trên cổ bà trống không, ngoại trừ tơ máu không rõ lẫn với thịt.

Đúng rồi.

Mẹ đương nhiên sẽ không có đầu.

Bởi vì, là đích thân anh ta chặt xuống.

Anh ta đem chặt thành từng khúc, dùng phương thức kinh khủng nhất trút cơn giận dữ không nơi nào phát tiết được.

Cố Đạc bỗng nhiên nở nụ cười, sự phẫn nộ lẫn oán hận đan xen nhau, vặn vẹo đến cực điểm.

"Mẹ, ba nói nguyên liệu nấu canh dùng thịt của mẹ làm, uống rất ngon. Thật đáng tiếc, không thể cho mẹ nếm thử món canh được hầm bằng xương cốt của ba có mùi vị gì."

Dư vị hắn dường như muốn đập vỡ miệng.

"Ruột của ba, rửa sạch và cắt thành từng phần, lấy ớt xanh xào với hành lá trong dầu nóng, mùi hương đặc biệt thơm, dì hàng xóm đã từng bán đứng em gái, dì ta ăn một hơi hai bát lớn. Con thấy dì ta thích ăn như vậy, liền xào cho dì ta thêm một món, đương nhiên, món chính lần này là ruột của dì ta."

Trong phòng phát sóng trực tiếp, quản lý viên lại lần nữa tuyên bố một tin tức: "Đối với người chơi Cố Đạc đã bị bầu phiếu loại bỏ, mọi người có nghĩ rằng anh ta nên bị trừng phạt?"

Lần này, khán giả mãnh liệt phẫn nộ mà rần lên như mưa đạn.

"Tất nhiên là phải vậy! Chết cũng không hối cải, nhất định phải phạt!"

"Phổ cập kiến thức một chút, vị Cố Đạc này chính là hung thủ trong vụ thảm án diệt sạch cả nhà vào mấy tháng trước, hắn ta giết cả gia đình, bao gồm ba, mẹ, cùng một đứa em gái chỉ mới mười bảy tuổi."

"Nghe nói lúc em gái hắn chết, hạ thể bị xé rách, trên bụng có 31 vết đâm sâu. Tên cầm thú này, đến cả em gái ruột của mình cũng không tha, thật đáng chết!"

"Cha mẹ sinh hắn nuôi hắn, em gái lớn lên cùng hắn, hắn như vậy cũng hạ thủ được, đúng là tên cặn bã không có nhân tính!"

"Hắn còn giết một số hàng xóm, xã khu công nhân cùng yêu yêu linh, đem những người đó làm thành một mâm đồ ăn và bắt những người khác phải ăn nó, quả thực hắn điên rồi!"

"Kiến nghị đem cơ thể sống tách rời."

"Hun khói! Dê nướng nguyên con!"

Trong phòng tối, Cố Đạc bị nâng lên một cây thập tự, phía dưới than đá đỏ rực chất đống.

Than đá bay nghi ngút khói đen, anh ta sặc đến không ngừng ho khan.

"Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, có lẽ những người đó sẽ bỏ qua cho ngươi." Giọng nữ dịu dàng từ ái nói ở bên tai hắn.

Cố Đạc không biết "những người đó" là ai.

Khói đen càng ngày càng nhiều, tràn ngập khắp gian phòng tối, liên tục lặp lại, anh ta gần như ho ra phổi.

Than đá cách bàn chân anh ta rất gần, tuy rằng không đến mức anh ta bị thiêu chết bởi lửa than, nhưng nhiêu đây khí nóng cũng đủ để làm phỏng da hắn.

Nếu cứ tiếp tục vậy, anh ta không phải còn đang sống sờ sờ mà bị hun thành thịt khô, thì cũng là chết vì ngộ độc khí.

Cố Đạc ho ngày càng nhiều, ánh mắt lại tàn nhẫn như quỷ, không chút do dự nói: "Nằm mơ! Tôi không sai, chính là các người sai, sai chính là cái thế giới dơ bẩn tàn ác này! Ha ha -- khụ khụ, ha ha ha ha --"

Ai bảo bọn họ hại chết em gái anh ta!

Bọn họ đáng chết!

Nếu anh ta sai.. thì chính là không giết bọn họ sớm hơn!

Một bàn tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng quấn quanh eo hắn.

Khuôn mặt lạnh lẽo, dán lên sống lưng hắn.

Cố Đạc chấn động, hốc mắt thoáng chốc ngấn nước.

"Cảm ơn anh, anh hai."

Một giọng nói mỏng nhẹ, trầm thấp vang lên.

"Anh hai, anh đừng như vậy, em rất sợ."

"Niếp Niếp, Niếp Niếp.." Nước mắt kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng chảy xuống, Cố Đạc run rẩy quay đầu lại: "Niếp Niếp mang anh hai đi đi, anh biết sai rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt em, được không?"

Thật lâu sau đó.

"Được."

Chậu than, lửa càng đốt càng cháy to.

Tiếng Cố Đạc ho khan, cũng có chút giảm dần.

Không biết thiêu đã bao lâu, anh ta đầu vô lực mà gục xuống, da thịt dần lộ ra một màu đỏ sẫm, xa xa nhìn lên, cực kỳ giống một miếng thịt khô treo dưới mái hiên.

"Phẫn nộ, giới chi tại hận, khói đen trừng phạt."

Mà cùng lúc đó, tám vị người chơi trong đại sảnh, sau khi tìm kiếm quanh lâu đài cổ, cũng không thu hoạch được gì.

Đêm tối lại lần nữa buông xuống.

Bóng ma tử vong, cũng lại lần nữa bao phủ cả lâu đài.

Các người chơi mang theo lòng đầy tâm sự, lo lắng cùng sốt ruột mà trở về phòng riêng mỗi người.

Tiết Linh Quân chân trước mới vừa trở lại phòng 9, cửa phòng sau lưng đã bị ai đó gõ vang lên.

Ai?

Anh quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn qua mắt mèo.

Mở cửa, Giang Dao với mái tóc xoăn dài trang điểm gợi cảm, móng tay hồng đỏ kiều diễm xen kẽ giữa sợi tóc màu nâu, đặc biệt bắt mắt.

"Chào, Tiết ca." Giang Dao nũng nịu mà lên tiếng, cố tình nghiêng nghiêng người, lộ ra một chút thân hình tự cho là mê người: "Về phần trò chơi, tôi muốn cùng anh tham khảo một chút.."

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng bất thình lình bị đóng mạnh lại, cánh cửa đập lệch chút vào cái mũi silicon của cô

"Không có hứng thú." Tiết Linh Quân thanh âm lạnh nhạt từ bên trong truyền ra ngoài.

"Này, Tiết ca, Tiết ca!"

Gõ cửa thế nào cũng không thấy mở, Giang Dao tức giận đến nỗi mũi vặn vẹo.

A không, cái mũi của cô không bị vẹo, mà là bị cánh cửa đập trúng!

Giang Dao cẩn thận tự bẻ thẳng mũi, quay người lại, chạy tới gõ cửa phòng 1.

"Chào, Tiểu Mã Ca!"

Cửa mở, Mã Hồng Quang nhìn nữ nhân tạo dáng ỏng ẹo ngoài cửa, hai mắt đăm đăm, cổ họng phát khô.

Giang Dao nghiêng người, mê hoặc mà vuốt mái tóc nâu xoăn: "Không mời tôi đi vào ngồi chút sao?"

Cánh cửa phòng 1 đóng lại.

"Chậc chậc." Ngôn La tựa người vào cửa phòng 6, móng tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm, ánh mắt hơi có chút ý vị thâm trường. "Rốt cuộc là " ngồi xuống ", hay là " làm một lần "?"

Dường như có cảm giác, cô bỗng nhiên xoay đầu, đụng phải phòng số 9 không biết từ lúc nào đã mở ra, Tiết Linh Quân ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Ngôn La nở một nụ cười, giơ tay lên, chào hỏi: "A.."

"Cạch!" Phòng số 9, lại lần nữa không chút lưu tình mà đóng cửa.

"Chào."

Ngôn La phun ra nửa câu chào còn kẹt trong họng, khóe miệng giật giật.

Hừ, tên đàn ông này, ở một mình đi!

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.