Hắn mang bộ dạng người sống chớ đến gần, người bình thường sẽ rời xa hắn tuyệt đối không có đến gần. Nhưng chính là Ngu Niểu hiểu rõ, trước khi vai ác hắc hóa, hắn chính là loại người ngoài lạnh trong nóng, là thiếu niên tốt ngây thơ lại lương thiện.
"Ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của ngươi"
Ngu Niểu mím môi cười, nụ cười tươi mát lại ôn nhu, đối với cái tuổi đang dậy thì, thiếu niên nhiệt huyết này chính là có lực sát thương cực lớn.
Nhưng tất nhiên là đối với các nam sinh khác, còn Tề Tử Ngang chỉ một lòng một dạ với thanh mai của hắn, tuy nhiên hắn cũng phải thừa nhận Ngu Niểu xinh đẹp động lòng người. Thấy Ngu Niểu nói xin lỗi lại không có rời đi hắn liền hiểu cô là đang đợi câu trả lời.
Sự quẫn bách trong lòng tản đi, cánh môi khẩn trương nói ra lời cự tuyệt:
"Không có thời gian"
Ngu Niểu một tí thất vọng cũng không có, trước khi hỏi nàng cũng đã dự kiến trước.
Nàng mềm nhẹ nói
"Không sao hết, ta đây rời đi trước, gặp lại sau"
Không đợi cho Tề Tử Ngang kịp đáp, nàng đã xoay người rời đi. Dáng người nàng uyển chuyển, thướt tha; hoàn hảo mà trình bày một màn thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều.
Dung mạo của Ngu Niểu tràn đầy sức sống, thuộc loại hình nữ thần thanh xuân vường trường. Bản thân Ngu Niểu có khí chất nhu hòa dịu dàng, nay kết hợp với dáng vẻ của nguyên chủ càng làm nàng phát huy đến nhuần nhuyễn. Cho đến khi Ngu Niểu đi hẳn, không khí trong phòng học dường như lạnh lẽo đi vài phần.
Tề Tử Ngang không có chút cảm xúc nào nhưng Hướng Mẫn lại như một vị hảo huynh đệ mà chạy đến vỗ vào vai hắn. Hướng Mẫn rất có sức sống, tính cách như một đứa trẻ.
"Tử Ngang ngươi thật là lợi hại a, còn có thể khiến giáo hoa chủ động đi tìm ngươi, có phải kiếp đào hoa của ngươi sắp đến rồi không?"
Hướng Mẫn trêu đùa Tề Tử Ngang. Đối với cô nàng bạn thân thanh mai duy nhất của mình hắn rất là dung túng, đối xử với nàng so với người khác ôn nhu hơn nhiều. Chỉ là lời nói vừa rồi của Hướng Mẫn khiến hắn tối sầm mặt lại
"Ngươi nghĩ rằng như thế rất tốt sao?"
Sắc mặt Tề Tử Ngang nhàn nhạt hỏi. Chẳng qua hắn trước nay vẫn luôn chỉ có một biểu tình như này nên Hướng Mẫn cũng không biết hắn đang không cao hứng.
"Đương nhiên là tốt nha, tiểu tử, ngươi có biết có bao nhiêu nam sinh đang ghen tị với ngươi không? Ngươi nha, cần phải nắm chắc lấy cơ hội này."
Hướng Mẫn xoay mặt đến trước Tề Tử Ngang làm mặt quỷ nói. Nhưng mà đột nhiên sắc mặt của Tề Tử Ngang đột nhiên lạnh xuống
"Mau đi học bài đi, nhanh trở lại chỗ ngồi nghiêm túc mà nghe giảng đi, lần trước bác gái còn hỏi tình hình học tập của ngươi đó"
Tề Tử Ngang nói thế làm Hướng Mẫn kêu than một tiếng rồi lại nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Thành tích của Hướng Mẫn vẫn luôn ở mức trung bình, trái ngược với trúc mã thần đồng, điều này khiến nàng thực đau lòng a. Có thể vì Tề Tử Ngang thành tích tốt khiến cha mẹ nàng đối với nàng luôn là bộ dạng hận sắt không thành thép.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ từ bỏ a"
"Đương nhiên là không rồi"
Ngu Niểu lúc này đang đứng ở gần con hẻm nhà Tề Tử Ngang. Nơi này thực dơ bẩn, dâm loạn, bần cùng. So với Ngu Niểu như là tiểu thiên sứ đi nhầm vào địa ngục.
"Ngươi đây là muốn 'tìm đường vòng cứu nước', muốn ra tay từ người nhà của hắn sao?"
Hệ thống tuy rằng sẽ không can thiệp vào hành động của nàng nhưng bọn họ như những người bạn tốt cùng giao lưu với nhau.
"Có phải thế không."
Ngu Niểu giọng điệu nhàn nhạt nói
"Lại nói đến hành động này vừa có lợi vừa có hại. Rốt cuộc thì nếu tiến thêm một bước sẽ làm Tề Tử Ngang thêm chán ghét"
Nàng hơi cong khóe môi
"Chỉ khi thử qua mới biết được!"
Ngu Niểu đi vào con hẻm đầy nước bùn bẩn, chẳng mấy chốc mà đôi giày trắng tinh đã dính bẩn, tuy nhiên nàng nào có để ý.
Nàng vừa xuất hiện đã ngay lập tức khiến người dân nơi đây chú ý, chỉ cần nhìn thoáng qua người ta liền biết nàng và họ không phải người cùng một thế giới.
Mắt Ngu Niểu nhìn thẳng vào cửa nhà Tề Tử Ngang, trước khi đến đây nàng đã hỏi qua địa chỉ nhà hắn.
Ngu Niểu giơ tay, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa, nàng biết nhà Tề Tử Ngang chỉ có hắn cùng bà nội nương tựa vào nhau mà sống.