"Cố lên Dương Hạo, đánh thắng hắn đi!"
"Hướng này này, Tề Tử Ngang cố lên!"
Sân bóng rổ cả trong lẫn ngoài đều bị người vây kín không một kẽ hở. Bên trong lại là Tề Tử Ngang và Dương Hạo, cả hai đều khí thế ngất trời đang thi đấu. Phải khẳng định đây chính là sân nhà của hai bọn họ.
Nhóm đang hò hét cổ vũ cho Dương Hạo là đồng đội bóng rổ của hắn, còn Tề Tử Ngang thì là các bạn học. Kỳ thật có rất nhiều người muốn Dương Hạo đánh thắng Tề Tử Ngang làm giảm đi nhuệ khí của giáo bá, chỉ là bọn họ không dám thôi.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ trước nay đều chưa từng nghe qua giáo bá chơi bóng rổ, thực lực của Dương Hạo lại rõ như ban ngày, giáo bá đi khiêu khích hắn chính là không tự lượng sức.
Tề Tử Ngang cùng Dương Hạo chính là không quan tâm tình hình bên ngoài, thân thể bọn họ căng chặt, hết sức chăm chú, ra sức 'tàn phá' sân bóng rổ. Đây cũng được xem là một loại mị lực, nữ sinh toàn trường đều cảm nhận được loại mị lực này, ra sức hoan hô la hét.
Mọi người đều không nhịn được nữa, ánh mắt dõi theo hành động tranh đoạt bóng mà khẩn trương hộ bọn họ, hô hấp tựa hồ như muốn ngừng lại luôn rồi! Trên thực tế, biểu hiện của Tề Tử Ngang là ngoài dự đoán, hắn cùng đối thủ chuyên nghiệp - Dương Hạo đã đánh lâu như vậy mà vẫn chưa từng rơi vào thế hạ phong.
Dương Hạo đây là đối đầu trực diện với Tề Tử Ngang, hắn là người có thể cảm nhận rõ nhất, đây là một đối thủ nặng ký. Thậm chí, hắn còn cảm thấy Tề Tử Ngang đang trêu chọc trước mặt mình, điều này làm cho hắn có chút nóng nảy.
Dương Hạo chỉ trong chớp mắt rối loạn đã bị Tề Tử Ngang tìm được sơ hở, hướng tới rổ bóng mà ném thẳng. Dương Hạo sắc mặt khó coi, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần. Hắn trước giờ luôn một đường thuận buồm xuôi gió, lần này thua liên tiếp khiến hắn như tỉnh ngộ.
Hiện trường rất an tĩnh, cũng tại bọn họ không nghĩ đến kết quả này.
"Ta thắng, ngươi về sau không được quấy rầy nàng"
Tề Tử Ngang sắc mặt bình tĩnh, giống như trước đó không hề vận động kịch liệt, hắn đi đến bên Dương Hạo hướng tới tai mà cảnh cáo.
Dương Hạo tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn không cam lòng như lại không thể nề hà. Dương Hạo cắn răng nhẫn nhịn, sự trầm mặc của hắn chính là biểu hiện cho sự cam chịu. Tề Tử Ngang không chút để ý, xoay người rời đi. Mọi người thấy hắn tới gần thì tán loạn chạy đi.
Ngu Niểu đứng tại chỗ, nhìn Tề Tử Ngang dần dần đi đến, nàng cũng bước đến hướng hắn.
"Cảm ơn ngươi"
Ngu Niểu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Tề Tử Ngang, đôi mắt nàng tràn đầy sự vui mừng cùng cảm kích.
Tề Tử Ngang đây là cố ý vì nàng mà giải vây, nàng đem nước trong tay đưa cho hắn nói
"Uống nước đi"
Vừa rồi hắn chơi bóng chảy ra nhiều mồ hôi như vậy, liền không từ chối tiếp nhận.
"A"
Ngu Niểu không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
"Thực xin lỗi, ta đưa sai rồi, chai đó ta đã uống qua"
"Khụ khụ"
Tề Tử Ngang nghe vậy bị sặc, khịch liệt ho khan.
Ngu Niểu vẻ mặt đầy sự áy náy, nàng sốt ruột mà dùng tay nhỏ vỗ nhẹ trên lưng Tề Tử Ngang. Tề Tử Ngang giống như bị bỏng vậy, tránh người rời đi. Đối với hắn, cái vỗ lưng của nàng như đang mềm nhẹ mà vuốt ve hắn vậy.
Nghĩ đến cánh tay ngọc bạch vừa vỗ lưng cho mình, trong lòng hắn liền nổi lên cảm giác không được tự nhiên.
"Thực xin lỗi"
Ngu Niểu nhỏ giọng nói, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Điều này lại làm Tề Tử Ngang nhẹ nhõm một chút, chỉ là lực tay đang nắm chai nước khoáng như tăng lên, cơ hồ như muốn đem bình nước nắm vỡ. Trong lòng hắn sao có thể không gợi lên gợn sóng đâu? Hắn như thế này có tính là hôn môi gián tiếp với nàng không?
Tề Tử Ngang nhấp nhấp môi, khắc chế lại ý niệm muốn liếm môi đang nảy lên trong lòng. Hắn tự cảm thấy chính mình ghê tởm, hiện tại lòng hắn không thể nào bình tĩnh, người cũng bỗng chốc trở nên nóng ran. Tề Tử Ngang không có cách nhìn thẳng nàng, bèn cầm theo chai nước chạy đi.
Ngu Niểu nhìn theo bóng dáng hắn, không kìm lòng được mà nở nụ cười. Sau đó nàng cũng rời đi, lúc này trên sân bóng chỉ còn dư lại Dương Hạo và Hướng Mẫn. Hướng Mẫn ban nãy cũng trên khán đài nhìn trúc mã của mình cùng Dương Hạo thi đấu, mặc dù Tề Tử Ngang thắng nàng cũng cao hứng. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Hạo nàng cũng không đành lòng.
"Được rồi, đừng ủ rũ cụp đuôi, không phải chỉ là theo đuổi giáo hoa thôi sao? Ta đây giúp ngươi!"
"Ai, cái người này, thật là không thấy lòng tốt của người khác mà, chờ đến lúc ta giúp ngươi theo đuổi thành công, xem xem ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào!"
Dương Hạo rời đi, Hướng Mẫn cũng không thuần theo mà không buông tha đuổi theo. Điều này khiến cho Dương Hạo cảm thấy thực phiền, cùng Hướng Mẫn nhốn nháo một trận, thực ra chính là muốn đem sự thất bại ban nãy mà xả ra hết.
Chờ đến khi đi được một đoạn khoảng cách không ngắn, Tề Tử Ngang mới dừng chân lại, đưa tay lên sờ ngực mình. Lúc này hắn mới có cảm giác nhịp tim đập bình thường trở lại.
Tề Tử Ngang cảm thấy mình như đang bị bỏng bởi củ khoai lang, ánh mắt biến hóa không ngừng. Hắn định ném cái chai vào thừng rác, nhưng như có ý nghĩ gì vụt qua khiến hắn dừng lại.
Không biết xuất phát vì tâm tư gì, Tề Tử Ngang tiếp tục uống nước, thẳng đến khi hắn đem cái chai nước uống đến sạch sẽ.