Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Chủ Ngươi Thật Xấu

Chương 13: Chương 13: Nữ thần trà xanh






Không biết là do Ngu Niểu thật sự để ý hay là do nàng chỉ lấy lý do vì sự thân mật giữa mình và Hướng Mẫn để cự tuyệt hắn, cho nên mấy ngày sau Hướng Mẫn đều cảm thấy Dương Hạo rất kỳ quái, không giống với hắn của thường ngày.

Ví dụ như nàng tùy ý để tay lên vai hắn, liền bị hắn tránh đi. Hoặc Hướng Mẫn muốn lấy chai nước của hắn uống cũng bị lấy mất. Lúc trước còn không cảm thấy gì, hiện tại sau khi nghe thấy Ngu Niểu nói, Dương Hạo cũng cảm thấy chính mình cùng Hướng Mẫn rất kỳ quái.

Hắn trước kia sẽ cùng một nữ sinh khác tùy ý như vậy sao? Kể cả là hảo huynh đệ, hảo anh em hắn cũng chưa từng thân cận như vậy. Nghĩ đến điều này thôi cũng đủ là Dương Hạo mồ hôi đầy người, vội vàng trốn tránh Hướng Mẫn càng xa càng tốt.

Lúc này vẫn đang trong giai đoạn trong lòng Dương Hạo Hướng Mẫn chỉ là bằng hữu, cũng chưa sinh ra tình yêu nam nữ gì với nàng ta. Thẩm mỹ của Dương Hạo chính là điển hình của trai thẳng, bạn gái nhất định da phải trắng, đẹp, chân phải dài, tuyệt đối không phải là nữ hán tử. Tính cách Hướng Mẫn như thế nói là làm bằng hữu ăn uống thì thật sự là không tồi, nhưng mà để làm bạn gái thì thật đáng sợ. Hắn không muốn về sau cùng nàng vừa là huynh đệ vừa là bạn gái.

"Ngươi bị làm sao vậy?"

Hướng Mẫn tức giận đẩy hắn một phen, mặt đầy hỏi chấm nói.

Ở trong lòng Hướng Mẫn, hành động Dương Hạo rất lạ lùng. Thế nhưng Dương Hạo dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Hướng Mẫn nói

"Ngươi không cảm thấy như thế rất có vấn đề sao? Ngươi chính là nữ hài tử a"

Cho dù Hướng Mẫn tính cách tùy tiện, thì như bây giờ cũng quá mức rồi đi?

Sau khi nghe Dương Hạo giải thích Hướng Mẫn cảm thấy thật cạn lời

"Làm ơn đi, Dương Hạo, Ngu Niểu chính là giáo hoa nũng nịu cùng với ta không giống nhau, ngươi như thế cũng quá làm kiêu đi"

Lại chính là mặc kệ Hướng Mẫn có giải thích như nào, Dương Hạo đều tránh nàng ta đi, cái này làm cho Hướng Mẫn thực sự tức giận.

"Hảo cái tên Dương Hạo này, ngươi còn chưa cùng giáo hoa ở bên nhau mà đã liền trọng sắc khinh bạn? Ta thật là nhìn lầm ngươi"

Hướng Mẫn tức giận chạy đi, nếu là trước khi có đôi khi Dương Hạo sẽ dỗ nàng ta vui lên, hiện giờ lại chỉ giật giật môi cũng chẳng nói cái gì. Hắn không cho là Ngu Niểu nói sai, suy bụng ta ra bụng người. Nếu chính mình nhìn thấy một nữ một nam thân mật như vậy, cũng sẽ không nghĩ rằng bọn họ đơn thuần không có gì.

Hướng Mẫn nói chỉ cần trước kia bọn họ trong sáng, liền không cần để ý đến ánh mắt của người khác, là do bọn họ đầu óc dơ bẩn. Trước kia hắn thực tán đồng nhưng hiện tại lại không cho là như vậy.

Trước kia là Dương Hạo không nghĩ nhiều như thế, chỉ cần hắn tự hỏi nghiệm túc, liền vẫn có thể nhận ra trong đó không thích hợp. Hơn nữa, đối người truy người Hướng Mẫn biểu hiện cũng quá nhiệt tâm, so với chính hắn còn để bụng. Bản edit này chỉ đăng tại wattpad/Nhatky7.

Lời nói của Ngu Niểu đã để lại một hạt giống trong lòng Dương Hạo chờ ngày nảy mầm lên, chẳng nhẽ Hướng Mẫn thật sự thích hắn sao? Nói cách khác, một nữ sinh ở phương diện này sao có thể thấy không sao cả? Dương Hạo cũng sẽ không phải người sẽ nghĩ xấu người khác, cho rằng nàng là nữ sinh tùy tiện đâu.

Hơn nữa, ngày thường nói chuyện Hướng Mẫn vẫn thường ẩn ẩn khinh thường Ngu Niểu - nữ sinh nũng nịu tinh xảo, chính nàng ta hành xử khác các nữ sinh khác. Vào lúc ấy nếu nàng ta nói thích hắn, có lẽ hắn còn thông.

Chỉ là sau khi bị Ngu Niểu chọc phá hết thảy, Dương Hạo đối với Hướng Mẫn không có cảm động ngượng ngùng, cảm xúc linh tinh nào khác. Ngược lại, hắn ta cảm thấy ghê tởm, giống như ăn phải ruồi bọ vậy!

Trước kia các nữ sinh khác hắn không thích thì liền cự tuyệt dứt khoát Hướng Mẫn lại tìm lối tắt cùng hắn thân mật như thế, hắn không tiếp thu nổi.

Hướng chi hiện tại trong lòng Dương Hạo chỉ có mình Ngu Niểu. Cho tới khi hắn chưa đạt được mục đích hắn liền không quan tâm đến người khác. Trừ khi giống như trong cốt truyện nguyên bản, hắn chứng mắt Ngu Niểu.

Đã xảy ra sự tình mộng xuân xấu hổ như vậy, dù cho mặt ngoài Tề Tử Ngang tỏ ra bình tĩnh thì hắn cũng không thể làm như chưa từng có việc gì xảy ra. Tề Tử Ngang còn đang rối rắm không biết có nên tránh né nàng không. Có thì hắn lại luyến tiếc mà không thì hắn lại vô pháp đối mặt.

Nhưng mà hắn phát hiện, không cần hắn kịp né tránh thì nàng đã không cho hắn cơ hội gặp mặt rồi. Tề Tử Ngang thực sự tức giận, tuy rằng có thể lý giải là do sự tình hôm ấy nhưng nàng cũng có biết tâm tình hắn đâu.

Tề Tử Ngang nghĩ mội cách mới tìm được Ngu Niểu, nàng thường xuyên có một khoảng thời gian vào phòng luyện cầm. Chỉ là hắn không được vào, chỉ có thể ngắm nàng ở ngoài cửa sổ lớp học thôi.

Ngu Niểu ngồi ở trên ghế(1) đàn dương cầm, tiếng đàn giống như chủ nhân của nó nhu hòa dịu dàng, như dòng suối nhỏ róc rách chảy vào tim, làm cho cảm xúc cả người đều được thư hoãn.

Con người theo bản năng khi nghe nhạc sẽ sinh ra hảo cảm với nhân sinh, huống chi bộ dạng hết sức chăm chú của Ngu Niểu thực sự rất đẹp, giống như nàng đang tỏa sáng vậy. Ánh mặt trời chiếu xuống đôi vai thon gầy làm nàng càng như tỏa ra vầng sáng mê người lại lóa mắt, làm Tề Tử Ngang tim đập như trúng cổ, si ngốc mà nhìn nàng, hồn cũng theo đó mà đi mất hút rồi.

Chỉ là Tề Tử Ngang nhìn nàng đến mê man rồi, cảnh giác cũng buông lỏng. Hắn không phát hiện ra ở phía khác cũng đang có một nam sinh rơi vào tình trạng giống hắn. Dương Hạo đứng dưới bóng cây, nhìn vào khung cửa sổ thả hồn mà thưởng thức tiếng đàn du dương.

Ngu Niểu nàng chính là cố ý, một mũi tên trúng hai đích. Khóe môi nàng cong cong lên càng làm cho nét mặt thêm nhu hòa, trên mặt nhợt nhạt ý cười làm nhân tâm chỉ hướng về nàng.

_______

(1): trong convert ghi là mép giường, nhưng mà mình thấy trong phòng học sao lại có giường được nên đã sửa thành ghế cho phù hợp với hoàn cảnh.

Trong đầu đã định là chương này tuần sau mới đăng cơ, nhưng mà ngứa ta ngứa chân không có gì làm nên lại mở máy lên đăng luôn cho nóng.

Dạo này máy mình có tình trạng hơi đơ nên trong lúc edit sẽ có chỗ bị lỗi đánh máy, nếu các bạn tìm thấy chỗ nào sai thì bảo mình mình sửa lại nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.