(1)-2
Nguyên bản lấy thân phận con vợ cả của Mạnh Cẩm Vinh, viện của hắn ít nhất cũng phải có mười mấy nha hoàn gã sai vặt, nhưng lần này Mạnh phụ tức điên, cấm túc bảy ngày, cũng đem người trong viện thay đổi một lần, không cho phép những cái oanh oanh yến yến kia đến gần Mạnh Cẩm Vinh, xúi giục hắn.
Bình An là tiểu sai vặt tổ mẫu (bà nội) Mạnh Cẩm Vinh, Mạnh lão thái thái phái lại đây chiếu cố, cho nên may mắn còn tồn tại tiếp tục hầu hạ Mạnh Cẩm Vinh. Tên này năng lực bình thường, nhưng tính tình thật thà, được lão nhân gia thích, Mạnh Cẩm Vinh tự nhiên cũng liền không nói gì. Bình An người này còn tính trung tâm (trung thành, tận tâm), chính là có chút nhát gan.
“Nếu như lão gia biết, khẳng định lại muốn phạt thiếu gia đi quỳ từ đường, thái thái viện kế bên khẳng định sẽ rất cao hứng.” Bình An lo lắng nói.
Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng trách cứ hắn nói xấu mẹ kế nguyên thân. Bình An là người từ trong viện lão thái thái ra tới, tự nhiên sẽ nói như vậy.
Trong tiểu thuyết, kết cục thê lương của Mạnh Cẩm Vinh cũng có một phần của Tiêu thị trong đó, nhưng trách cũng không thể hoàn toàn trách người khác.
Lại nói Mạnh phủ, Mạnh Tỉnh Chi, phụ thân Mạnh Cẩm Vinh, sau khi đỗ Thám hoa năm Hi Khánh, liền cưới biểu muội thanh mai trúc mã về làm vợ, hai người có tình ý với nhau từ trước, nhanh chóng sinh tiểu nhi tử là Mạnh Cẩm Vinh. Mạnh Tỉnh Chi cũng có năng lực, năm 37 tuổi đã làm đến chức tri phủ, tri phủ chính là phủ doãn, tức “Thái thú”, lại xưng “Tri châu”, trưởng quan tối cao một châu quận hành chính.
Mạnh Tỉnh Chi có thể xưng được là nhân sinh người thắng, không ngờ ái thê nhân bệnh nặng qua đời, lưu lại lão mẫu ấu tử. Mạnh Tỉnh Chi bi thương hai năm, Mạnh phủ có không người xử lý, vì thế ân sư của Mạnh Tỉnh Chi mới bảo hắn cưới vợ kế Tiêu thị. Rốt cuộc, đường đường là tri phủ, liền chính thất xử lý hậu viện cũng không có, nói ra ngoài, chẳng phải là để người chê cười.
Nhưng mà Mạnh lão thái thái cùng Mạnh Cẩm Vinh tuổi còn nhỏ trong lòng lại là không vui.
Con dâu trước là cháu gái Lý thị, Mạnh lão thái thái nhìn từ nhỏ đến lớn, đẹp người đẹp nết, lại sinh cho cho bà cháu trai bảo bối khỏe mạnh béo tròn, Mạnh lão thái tuổi trẻ đã tang phu (mất chồng), nhi tử lại bận việc khoa khảo một lòng đọc sách, vẫn luôn là cháu gái ở bên chiếu cố phụng dưỡng bà, tình nghĩa như vậy làm sao có thể quên.
Còn nữa, Mạnh lão thái thái xuất thân gia đình bình dân, nghe nhiều chuyện mẹ kế giày vò con chồng của đám người nhà giàu đông thê nhiều thiếp, lo lắng con dâu mới khi dễ cháu trai bao bối của bà.
Nhưng ván đã đóng thuyền, đối phương lại là lão sư của con trai làm mai cho, Mạnh lão thái thái cũng không tiện nói nhiều, chỉ là sau khi tân nương tử vào cửa, liền đem Mạnh Cẩm Vinh đến bên người dạy dỗ, rất sợ Tiêu thị quản gia sẽ làm hỏng cháu trai bảo bối của bà. Mặt khác cũng dặn dò Mạnh Cẩm Vinh, nếu Tiêu thị có nửa điểm không tốt với hắn, liền phải báo ngay cho tổ mẫu biết.
Lại nói Tiêu thị, xuất thân tiểu thư quan gia, Tiêu gia coi trọng tiền đồ Mạnh Tỉnh Chi, người lại phòng thần tuấn mậu (đẹp trai có khí chất =))), cũng không thèm để ý Mạnh Tỉnh Chi còn có một đứa con trai với nguyên phối, liền đem nữ nhi gả đi.
Tiêu thị Tiêu Ngọc Mi ban đầu còn tồn tại chút tiểu tâm, nhưng vào Mạnh phủ, nhìn thái độ của lão thái thái với Mạnh Cẩm Vinh, tâm đều lạnh.
Mạnh Tỉnh Chi cũng không quá để ý chuyện hậu viện, chỉ dặn Tiêu Ngọc Mi dụng tâm phụng dưỡng Mạnh lão thái thái, chiếu cố Mạnh Cẩm Vinh. Mà hắn tắc hóa bi thương thành lực lượng ở trong quan trường dốc sức phấn đấu, từ hàn lâm viện đến Đại Lý Tự, lại đến tri phủ Vân Châu, có thể nói là từng bước thăng chức.
Tiêu Ngọc Mi lạnh tâm mấy năm, nhưng sau khi mang thai, sinh hạ con trai thứ hai cho Mạnh Tỉnh Chi, tâm tình lại thoáng xao động lên.
Nhưng mà Mạnh Tỉnh Chi cùng Mạnh lão thái thái căn bản không hề cho nàng cơ hội này.
Mạnh lão thái thái ôm tiểu tôn tử hai ngày cũng liền không quay lại thăm hỏi nữa, vẫn là đại tôn tử của bà đáng yêu, mà Mạnh Tỉnh Chi thái độ càng vì rõ ràng, một cái “ cẩm tú vinh hoa “, một cái “ khiêm tốn thanh đạm “, cái nào coi trọng hơn, đã rất rõ ràng rõ ràng.
Tiêu Ngọc Mi phụng dưỡng Mạnh lão thái thái cũng coi như hiếu thuận, nhưng có Mạnh Cẩm Vinh ở đây, Mạnh lão thái thái vĩnh viễn dùng ánh mắt xem địch nhân mà đối đãi đứa con dâu này, rất sợ nàng đoạt gia sản thuộc về cháu trai bảo bối của bà. Tiêu Ngọc Mi trong lòng buồn khổ, chẳng lẽ con cái nàng sinh ra không phải là con cháu Mạnh gia.
Có đôi khi, Tiêu Ngọc Mi cũng nhịn không được mà nghĩ, nếu Mạnh Cẩm Vinh không ở đây thì tốt rồi, ít nhất trong phủ sẽ chú ý nhi tử Mạnh Bình Thanh cùng nữ nhi Mạnh Uyển nhiều thêm một chút.
“Lão gia lại đi từ đường?” Tiêu Ngọc Mi cầm khăn đứng ở cửa sân, xa xa nhìn phương hướng từ đường, tuy rằng biết rõ, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi một câu.
Ma ma đứng bên cạnh nàng thấp giọng nói, “Bẩm thái thái, đúng vậy, gọi Trương đại phu tới xong, lão gia liền đi từ đường.”
Nói rồi, ma ma ở trong lòng trách thầm, mười ngày nửa tháng lại đi từ đường một lần, cũng không sợ quấy nhiễu vong hồn nguyên phu nhân sao...
“Đánh vào người đứa con, đau ở trong lòng cha mẹ.” Tiêu Ngọc Mi thở dài nói, rốt cuộc bọn họ mới là người một nhà, đánh hài tử lại đi tìm mẹ hài tử.
Tiêu Ngọc Mi vẫy vẫy tay, “Thôi, đi chuẩn bị chút nước canh bổ dưỡng nhuận hầu đi, lão gia tâm tình không sảng khoái, chờ lão gia từ từ đường ra uống là vừa.”
“Thái thái hiền huệ.” Ma ma hành lễ cười nói.
Tiêu Ngọc Mi khẽ thở dài một tiếng, nàng cũng chỉ dư lại hiền huệ, rốt cuộc cũng là vì con trai con gái nàng mà suy xét, cũng không cầu Mạnh gia gia sản có thể phân được bao nhiêu, Thanh ca nhi tuổi tuy nhỏ nhưng dụng công đọc sách, lại không tính ngu dốt, còn có mấy cái ca ca nhà mẹ đẻ có thể dìu dắt chiếu cố.
Mạnh Tỉnh Chi đứng trước bài vị của vong thê Lý Thị lải nhải hơn một canh giờ, chia sẻ xong việc xấu loang lổ của tiểu hỗn tử nhà mình xong, tức khắc thần thanh khí sảng, cảm thấy mỹ mãn mà đi ra từ đường.
Mạnh Tỉnh Chi tuy đúng là có tài năng có cốt khí, nhưng thời trẻ bị rất hay bị cha mắng mỏ, mắng từ việc nhỏ đến việc lớn không chừa chỗ nào, cũng lại không thể cãi cha, cho nên bụng nghẹn một đống lửa giận, bên người chỉ có thân biểu muội là có thể tâm sự cùng, biểu muội là người tốt, cũng không phiền chán hắn, hơn nữa là người cực kì giỏi lắng nghe, lại không lắm lời.
Vì thế liền Mạnh lão thái thái cũng không biết đứa con trai này đã biến thành một quả lảm nhảm.
Đáng tiếc biểu muội qua đời, Mạnh Tỉnh Chi cũng không còn người tâm sự cùng, đánh mắng Mạnh Cẩm Vinh xong, thường có thói quan đi vào trước bài vị biểu muội nói hết một phen.