(3)-1
Giang phủ,
Giang lão gia vẻ mặt đau lòng chỉ huy người hầu thu thập lễ vật đính hôn Mạnh gia đưa tới lúc trước.
“Lão gia, đây là làm sao vậy?” mẹ kế Giang Thanh Ngữ tiến vào, lắp bắp kinh hãi, “Này, từ đâu nhiều đồ vật như vậy?”
“Những thứ này đều phải đưa trở về Mạnh phủ.” Giang lão gia mắt không thấy tâm không phiền mà xua tay nói.
“Đều do Thanh Ngữ cái nghịch nữ kia, ngạnh ngạnh muốn hủy cọc hôn nhân tốt với Mạnh tri phủ.” Giang lão gia ngẫm lại liền bực bội.
“Nghe nói tỷ tỷ lui hôn sự, là thật vậy chăng?” Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi lôi kéo tay Giang Thanh Ngữ, dung mạo kiều mỹ khả nhân, môi đỏ chúm chím, một đôi mắt mỹ lệ chăm chú lại đầy lo lắng nhìn nhìn xung quanh.
Nếu không phải nàng còn nhớ rõ kiếp trước thứ muội này ngay trước ngày nàng về Mạnh phủ liền khuyên phụ thân chuyển phân nửa phần đồ cưới của nàng cho ả ta, Giang Thanh Ngữ đúng thật là sẽ cho rằng Giang Thái Vân đang lo lắng cho mình.
Giang Thanh Ngữ rút tay, “Mạnh đại nhân đã đáp ứng rồi, ta có chút mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, liền xoay người trở về tiểu viện.
Nhìn bóng dáng Giang Thanh Ngữ, Giang Thải Vân cắn cắn môi, đôi mắt hơi lóe, mẫu thân nói quả nhiên không sai, Giang Thanh Ngữ tiện nhân này càng ngày càng không dễ lừa gạt.
Giang Thải Vân còn nhớ thương của hồi môn mẫu thân ruột Giang Thanh Ngữ lưu lại cho ả, còn có hôn ước với Mạnh phủ, một cọc hôn sự tốt như vậy, Giang Thanh Ngữ đúng là cái đồ ngốc, Mạnh Cẩm Vinh có ăn chơi trác táng thì như thế nào, chỉ cần hao chút tâm tư dùng chút thủ đoạn đem người câu trở về là được.
Giang Thải Vân cũng tự biết thân phận mình là cái thể loại gì.
Mẫu thân ban đầu gả cho người làm thiếp, cho dù cố phu nhân đã qua đời, cũng chỉ miễn cưỡng làm cái đích nữ, trong mắt những gia đình giàu có kia vẫn chỉ là một thứ nữ xuất thân thấp hèn, ngày sau cũng chỉ có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối mà gả đi.
Nhưng Giang Thanh Ngữ thì khác, có của hồi môn dư giả, gả cho người rồi, có tiền tự nhiên có quyền, đương gia làm chủ.
Đối với tâm tư Giang Thải Vân, Giang Thanh Ngữ trước kia ngây thơ không biết, nhưng sau khi trọng sinh lại nhìn ra rõ ràng, nàng nguyên bản cũng có nghĩ tới đem Giang Thải Vân cùng Mạnh Cẩm Vinh ghép thành một đôi, nhưng ngẫm lại thủ đoạn cha chồng Mạnh tri phủ, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mạnh Cẩm Vinh là mệnh căn tử Mạnh tri phủ, hắn đánh hắn mắng có thể, nhưng người khác dám xuống tay, Mạnh Tỉnh Chi một chút cũng không lưu tình.
Nàng còn nhớ rõ gả cho Mạnh gia xong, có một lần, Mạnh Cẩm Vinh gây chuyện, ở tửu lầu thiếu chút nữa bị người đánh gãy chân, người nọ động thủ xong cũng liền chạy.
Nguyên tưởng rằng sẽ không giải quyết được gì, kết quả mới qua hai ngày, người nọ liền bị chặt đứt hai cái đùi ném vào đại lao, mà thương đội của hắn cũng bị điều tra ra cấu kết với sơn phỉ, bị phán xử trảm.
Giang Thanh Ngữ từ đây liền đối với cha chồng luôn tươi cười ôn hòa nho nhã nảy sinh mấy phần kính sợ.
Mạnh Cẩm Vinh đúng là có một phụ thân tốt, Giang Thanh Ngữ trong lòng trào phúng.
Nếu Cẩm Vinh biết suy nghĩ trong lòng Giang Thanh Ngữ lúc này, cô nhất định sẽ nói, không, cô nương, đùi vàng tương lai của ngươi so với nhà ta thô to hơn nhiều.
Lúc này Cẩm Vinh đang bị phạt nhốt ở trong từ đường, ở trước mặt bài vị tổ tông tự mình sám hối.
Nói là phạt quỳ, nhưng cửa sổ đóng chặt, ai giám sát được vị đại thiếu gia này.
Cẩm Vinh đẩy mấy cái đệm hương bồ sát vào nhau, xoay người nằm lên trên, chân bắt chéo, nhìn xà nhà trên đầu.
“Thiếu gia, thiếu gia......” Một thanh âm thật nhỏ vang lên, kèm theo tiếng cót két của của sổ bị đẩy ra, là tiểu thư đồng Bình An.
“Thiếu gia, người chưa được ăn gì vào bụng đúng không?” Bình An cộc lốc nói.
Hắn nói không sai, buổi chiều nay, trừ bỏ chút bánh gạo nếp ăn ở phòng bếp, Cẩm Vinh cái gì cũng chưa ăn, Bình An không nói, cô cũng không nhận ra bụng đang sôi lên.
Cẩm Vinh ngồi dậy, nhìn về phía Bình An, “Có cái gì ăn?”
Bình An thành thật từ phía sau lấy ra một cái hộp cơm, mở ra, bên trong liền có mấy miếng gà quay cùng mấy cái đại màn thầu.
Chà, là tay nghề Mạc đầu bếp đây, Cẩm Vinh vừa cắn đùi gà, vừa nghĩ đến lúc ra phải nhờ Mạc đầu bếp nấu thử mấy món hiện đại mới được.
Ăn no sau, Cẩm Vinh lại tiếp tục trở về nằm trên đệm hương bồ.
“Thiếu gia, người hôm nay làm sao lại chọc giận lão gia?” Bình An tiểu tâm hỏi, cảm giác lão gia so với lần trước còn muốn tức giận hơn, hôm nay còn phạt thiếu gia quỳ từ đường, trước kia đều là dọa đánh đòn rồi phạt chép sách.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, “Thiếu gia ta cũng liền thấu một hồi náo nhiệt.”
Cái dạng náo nhiệt gì sẽ làm lão gia sinh khí như vậy, Bình An không dám hỏi tiếp, bởi vì đây là chuyện thiếu gia nhà hắn am hiểu nhất.