Bình An là nhìn lầm xe ngựa, không phải xe ngựa Mạnh gia, mà là một chiếc xe khác nhìn như xe ngựa của nữ quyến.
“Xin lỗi, thiếu gia.” Bình An yếu ớt nhận sai, Cẩm Vinh cũng không tiếp tục để ý hắn mà chú ý tới chiếc xe đang tiến lại từ xa.
Đừng nói Cẩm Vinh, tiểu quan thủ thành cũng phát hiện ra không thích hợp, lập tức cao giọng, “Mau dừng lại.”
Tôi tớ đánh xa không dám không nghe, chiếc xa đi chậm lại, dừng ở cửa thành, xa phu sợ hãi, “Xin hỏi đại nhân là chuyện gì? Đây là xe ngựa của Vân Châu Giang thị, vừa từ ngoại thành về.”
Nghe xong, tiểu quan thủ thành vẫn như cũ nhíu mày hỏi, “Vì sao bên ngoài xe lại có vết máu?”
“Quả nhiên, trên xe là có vệt máu vô cùng nhỏ chảy từ bên trong ra ngoài, tuy rất khó nhìn thấy, nhưng tiểu quan đôi mắt sắc bén vẫn có thể quan sát ra.
Xa phu lúng ta lúng túng không biết nên đáp lời như thế nào, một đôi tay bỗng nhiên xốc mành che lên, người ló mặt ra chính là Giang Thanh Ngữ, cũng lộ ra một cánh tay bị thương bọc kín trong lụa trắng.
Giang Thanh Ngữ vẻ mặt mang theo xin lỗi, ôn nhu cười nói: “Ta đi dâng hương ở ngoài thành, không cẩn thận bị mèo hoang cào bị thương, vừa rồi nha hoàn chưa băng bó tốt khiến miệng vết thương vỡ ra, khiến cho đại nhân hiểu lầm, là ta có lỗi.”
Lời nói hợp tình hợp lý, còn nữa Giang gia đích nữ Giang Thanh Ngữ thanh danh luôn luôn không tồi. Tiểu quan thủ thành nghe vậy, thoải mái chắp tay nói: “Là ta hiểu lầm, Giang tiểu thư về nhà đi thôi.”
Giang Thanh Ngữ hơi hơi mỉm cười, buông mành che, chợt lại nhìn thấy chủ tớ hai người Cẩm Vinh dưới tàng cây, Mạnh Cẩm Vinh vẫn là bộ dáng ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ, Giang Thanh Ngữ sắc mặt khẽ biến, nhưng lại thực mau buông mành, xe ngựa tiếp tục đi xa.
“Thiếu gia, ngài đang xem cái gì? Còn đang suy nghĩ chuyện Giang gia tiểu thư sao?” Bình An thật cẩn thận hỏi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Cẩm Vinh nắm quạt xếp lại, gõ lên trán Bình An hai cái, sau đó đôi mắt mang ý cười nói, “Ta đang xem dấu vết trên thân xe vừa đi qua kia kìa.”
Bình An sờ sờ đầu, lẩm bẩm nói “Dấu vết? Cái đó có gì đẹp? Còn không có đẹp như tiểu thư Giang gia.”
Cẩm Vinh cười, vệt máu từ trong thân xe chảy ra có huyền cơ nha.
Lời lẽ của Giang Thanh Ngữ có thể gạt được tiểu quan thủ thành kia, nhưng sao có thể lừa gạt được Cẩm Vinh, mà vệt bánh xe để lại trên mặt đất, rõ ràng rất sâu, cho thấy trọng lượng trên xe không chỉ có Giang Thanh Ngữ cùng nhà hoàn của nàng ta.
Chỉ sợ còn che dấu một người khác đi.
Người này, Cẩm Vinh không cần nghĩ cũng biết, nam chủ Vĩnh An vương cũng nên lên sân khấu, trong tiểu thuyết, nam nữ chủ tương ngộ, vẫn là bởi vì Mạnh Cẩm Vinh dây dưa Giang Thanh Ngữ, thế cho nên nàng đi lạc vào rừng cây, đụng phải Vĩnh An vương Hoắc Túc tao ngộ ám sát.
Xem ra Cẩm Vinh không can thiệp, Giang Thanh Ngữ cùng Hoắc Túc vẫn có thể thuận lợi gặp gỡ.
Không ngoài dự liệu của Cẩm Vinh, xe ngựa đi xa, một giọng nam suy yếu lại trầm thấp lãnh đạm vang lên ở trong xe ngựa, “Liên lụy cô nương.”
Nguyên lai trong xe còn ẩn dấu một nam nhân, hơn nữa thân thể trọng thương.
Cho dù có chút chật vật, nhưng cũng không thể nào cho dấu được dung mạo tuấn mỹ cùng quỹ khí trên người hắn.
“Bích Hạnh, miệng vết thương hắn lại nứt ra rồi, mau lấy cho ta bình dược.” Giang Thanh Ngữ nói với nha hoàn tín nhiệm bên người, dược trị thương cũng là nàng sử dụng linh tuyền đặc chế ra.
“Nhưng, nhưng vết thương trên tay tiểu thư...” Bích Hạnh quan tâm chủ tử, lo lắng nói.
Nguyên lai khi xe ngựa bị thủ thành quan ngăn lại, dò hỏi về vệt máu ngoài xe, Giang Thanh Ngữ quyết đoán dùng thanh chuy thủ tam cữu cữu đưa cho nàng phòng thân, trực tiếp tự rạch trên tay mình một đường dài, coi như giải thích được tại sao xe ngựa lại dính máu.
“Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn ta.” Giang Thanh Ngữ kiên định nói.
Hoắc Túc nghe vậy, đôi mắt hiện lên một tia thưởng thức cùng động dung với Giang Thanh Ngữ, có thể quyết đoán cứu một người không rõ thân phận, hơn nữa cái khó ló cái khôn, dùng tiểu thương đổi lấy trong sạch, còn cứu tánh mạng hắn. Không nghĩ tới, có thể ở chỗ này gặp được nữ tử bất phàm như thế.
“Lại nói tiếp, ngược lại là công tử bị ta liên luỵ.” Giang Thanh Ngữ khẽ thở dài một tiếng, “Nếu không phải bởi vì ta, cũng sẽ không có người cố ý tới tra xe ngựa.”
Hoắc Túc nhíu mày, Giang Thanh Ngữ cũng không có ý giấu hắn, giải thích ân oán giữa nàng cùng Mạnh Cẩm Vinh, lại không để ý đến Hoắc Túc khi nghe được ba chữ “ vị hôn phu “ kia, đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Đến khi nghe Giang Thanh Ngữ nói “ hôn ước đã giải trừ “, Hoắc Túc đáy lòng có chút động.
“Nếu không phải bị Mạnh Cẩm Vinh sai sử, vị quan thủ thành kia như thế nào sẽ đến tìm phiền toái?” Giang Thanh Ngữ theo bản năng dùng suy nghĩ ác ý nhất đi phỏng đoán tâm tư Mạnh Cẩm Vinh, người kiếp trước hủy diệt cả đời nàng.
“Con trai một tri phủ nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo đến tận đây.” Hoắc Túc cười lạnh nói, trong giọng nói không tự giác biểu lộ một tia khinh thường coi khinh, làm Giang Thanh Ngữ cùng nha hoàn Bích Hạnh sửng sốt, xem ra vị này lai lịch tựa hồ không nhỏ.
Hoắc Túc ngữ khí mang theo u trầm nói, “Có ta ở đây, cô nương không cần sợ hắn.”
Hoàn toàn không nghĩ tới nam nữ chủ có thể tự bổ não thành như vậy, Cẩm Vinh rốt cuộc cũng gặp được nhị đệ trên danh nghĩa Mạnh Bình Thanh.