Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 178: Chương 178: Ẩn lâu lâu chủ (phần 5) (Hoàn)




Những người được phát đi tróc nã dư nghiệt sở gia quay lại bẩm báo, sau khi người vào Dương Châu thì liền biến mất không thấy tăm hơi, không biết là thế lực nào che chở cho. Kiến Hoán Đế tuy rằng không để trong lòng hau đứa trẻ con, nhưng cũng biết nhổ cỏ tận gốc, hạ lệnh truy nã phản tặc Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt.

Hoan Nhan Lâu hôm nay xuất hiện một vị khách nhân, Thu Tễ. khác với những khách nhân bình thường, nàng trực tiếp thỉnh cầu gặp mặt tiêu lão bản.

“Nghe Công Tôn y sư nói, trên đời này chỉ có một viên Phản Sinh Đan, ba năm trước bị đặt làm tiền cược, cuối cùng rơi vào tay tiêu lão bản. Thu gia nguyện trả giá, cầu tiêu lão bản ban thuốc.” Thu Tễ ngôn từ khẩn thiết nói.

So với ngày rời Hoan Nhan Lâu khi, Thu Tễ đã thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm sắc bén thành thục, có lẽ đoạn phong ba lần này của Thu gia, nàng trải nghiệm thêm không ít.

Thậm chí võ công cũng rất có tiến bộ.

Cẩm Vinh suy tư một lúc lâu, rốt cuộc nhớ tới viên thuốc kia, tuy có danh là Phản Sinh Đan, nhưng cũng chẳng thể khiến người chết sống lại, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

“Bất luận giá nào?” Cô hơi hơi nhướng mày.

Thu Tễ quả quyết nói, “Phải, chỉ cần Thu gia có thể làm được, ta lấy danh dự gia chủ Thu gia làm ra hứa hẹn.”

“Được.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, một viên thuốc chẳng mấy tác dụng, đổi lấy hứa hẹn từ trăm năm thế gia, cũng đáng giá.

Cẩm Vinh để người vào nhà kho tìm Phản Sinh Đan, hộp đựng chính là một hộp ngọc được điêu khắc tinh xảo.

Thu Tễ có được thuốc, trong lòng buông lỏng, cũng không vội vàng trở về, còn hỏi Cẩm Vinh, “Chuyện của Thu gia, xin hỏi tiêu lão bản có biết được tin tức gì?”

Cẩm Vinh mỉm cười đùa cợt, “Ta chỉ là lão bản một Hoan Nhan Lâu nho nhỏ làm sao biết được những chuyện này?”

Nghe vậy, Thu Tễ có chút mất mát, cũng chẳng thể tiếp tục truy vấn, Hoan Nhan Lâu thần bí khó lường, tiêu lão bản đã không muốn dính vào phiền toái, nàng cũng vô pháp, vì thế đứng dậy cáo từ.

Sau đó không lâu, Cẩm Vinh liền nghe nói gia chủ Thu gia Thu Văn Tần kinh mạch trọng tục, đã là an khang, càng làm người ngoài kinh ngạc chính là, ngày mà hắn lần nữa xuất hiện trước mặt võ lâm, chuyện thứ nhất chính là đem vị trí gia chủ giao cho nữ nhi Thu Tễ, cũng không đề cập tới việc chiêu tế, lại càng giống như đã quên đi đứa con trai là Thu Địch Sinh.

Nghĩ đến chuyện Thu Tễ ở Thu gia chủ trì đại cục, lấy Lạc Diệp Đao gia truyền đánh lui kẻ địch, người khác cũng không kỳ quái, đều chúc mừng tân gia chủ Thu gia.

Thu Tễ cũng từng phát thiệp mời Hoan Nhan Lâu, bất quá, cũng chỉ có Triều Tú đi, thuận tiện mang theo một phần lễ của Hoan Nhan Lâu.

_____

Kiến Hoán Đế tinh lực không được như trước, bệnh tật quấn thân, lại như cũ bắt bám víu lấy quyền lực, Thái Tử ngược lại bình thản ung dung, tập trung tu thân dưỡng tính, ít nói quốc sự.

Thời gian này chốn võ lâm cũng liên tục là phong vân, lại cả võ lâm đại hội.

Trong đám tin tức hỗn loạn xuất hiện một ít vô cùng thú vị, tỷ như Sở Nguyệt sửa tên đổi họ vào Đông Cung, Sở Vân Thâm lên làm một trong bảy thất tinh của Bạch Quy.

Thu Tễ lên làm gia chủ xong cũng không ít lần tới Hoan Nhan Lâu.

Thu Tễ đã nói, cùng các thế lực lớn lục đục, còn không bằng ở chỗ này nghe cầm thưởng nhạc. Ngẫu nhiên có cơ hội gặp Cẩm Vinh, nàng cũng nói một chút chuyện giang hồ.

Bạch Quy thế lực dần dần từ chỗ tối chuyển tới bên ngoài, thanh danh cũng càng lớn.

“Gần đây càng ngày càng nhiều môn phát nhỏ quy thuận Bạch Quy.” Thu Tễ cắn hạt dưa, lo lắng sốt ruột nói.

“Lần trước võ lâm đại hội, ta còn gặp được Bạch Quy - Phá Quân tinh Sở Vân Thâm, lớn lên sáng sủa như vậy, đáng tiếc sát khí quá nặng.”

Cẩm Vinh cười nói, “Người giang hồ cũng sẽ ngại sát khí?”

“Sát khí quá nặng, chỉ sợ sẽ phản phệ tự thân ngược lại.” Thu Tễ cũng là thân phận Sở Vân Thâm, triều đình treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim, đừng nói triều đình, ngay cả giang hồ không ít người cũng động tâm.

“Bên ngoài càng ngày càng không yên ổn, có đôi khi, ta thật hâm mộ tiêu lão bản có thể tiêu dao tự tại như vậy.” Thu Tễ nhìn về phía Cẩm Vinh, ánh mắt lộ ra hâm mộ.

Cẩm Vinh không thể phản bác chút nào.

Như Thu Tễ nói, bên ngoài không yên ổn, nhưng ngoài việc Hoan Nhan Lâu sinh ý sau như một, nơi đây cũng xuất hiện rất nhiều gương mặt mới.

Cẩm Vinh đọc đến cuốn thoại bản thứ năm của Lan Lăng thì trong kinh truyền đến tin tức, Bạch Quy Sở Vân Thâm ám sát hoàng đế ngay trong quốc yến, vì cha báo thù, sau đó bỏ trốn mất dạng.

Kiến Hoán Đế đã chết, Cẩm Vinh nghe xong tin tức này lại tiếp tục lật một trang sách.

Thái Tử kế vị, dùng danh nghĩa võ lâm vi phạm lệnh cấm, chỉnh đốn các đại môn phái, quá trình ngoài dự đoán vô cùng thuận lợi, mà thế lực giang hồ đã từng kiêu ngạo hiển hách hiện giờ mục ruỗng, nhanh chóng bị lật đổ.

Luận thủ đoạn, có lẽ hắn hơn tiên đế rất nhiều.

Ai cũng nhìn ra, Thái Tử, hiện giờ là Vĩnh Cảnh Đế, đã sớm muốn nhổ đi cái gai trong mắt, tân đế cuối cùng thỏa thuận với các đại môn phái, an phận, không trèo cao, cam chịu tân đế hành động.

Tân đế chỉnh đốn võ lâm, mà hiện tại Thu Địch Sinh lại đang có mặt ở Nhan Hoa Lâu. ánh mắt hắn sâu thẳm, lộ ra phức tạp, nhìn phía về phía Tiêu Cẩm Vinh đang bình tĩnh đàn bên kia bình phong, ai có thể ngờ được chủ nhân của nơi phong hoa tuyết nguyệt đệ nhất thiên hạ, cũng lại là lâu chủ Ẩn Lâu.

Mà hắnhôm nay tới đây, còn là thay bệ hạ, cùng lâu chủ Ẩn Lâu làm giao dịch, ổn định thế cục võ lâm Giang Hoài.

Tân đế đủ thông minh, trả giá cũng đủ đại giới, yêu cầu đưa ra cũng không làm Cẩm Vinh khó xử, Cẩm Vinh vui vẻ đáp ứng, đến nỗi ngày sau vị quân chủ này có thay đổi hay không, cũng không sao, dù sao đôi bên giao dịch đều vì lợi ích. Huống chi, Thu gia còn thiếu cô một ân tình.

_____

Mười lăm năm sau, Tiêu Cẩm Vinh giải tán Hoan Nhan Lâu, xé rách hư không, ban ngày phi thăng.

Thế nhân mới biết ở nơi phong hoa tuyết nguyệt lại tồn tại một vị đại tông sư, xem tẫn hồng trần, nay đã phi thăng, vi hậu người tán dương.

Phiên ngoại Sở Nguyệt

Sở Nguyệt, là đích tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu, cho dù mẫu thân mất sớm, nhưng bù lại có huynh trưởng cùng tổ mẫu nuông chiều, tiếc nuối duy nhất chính là phụ thân suốt ngày bận bịu nơi biên cương.

Phụ thân ở Tây Bác bách chiến bách thắng, trấn thủ một phương, khiến cho nàng ở kinh thành được vô số người hâm mộ.

Gia thế cao quý, bề ngoài xuất chúng, huynh trưởng cũng vô cùng xuất sắc, cuộc sống của nàng tưởng chừng hoàn hảo, nếu không phải nghe lén được tổ mẫu nói chuyện với mama. Nguyên lai phụ thân không về, không phải vì nước tận trung, mà là vì tránh mặt tổ mẫu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Nguyệt oán hận phụ thân, vốn tưởng rằng phụ thân thâm tình với mẫu thân, sau khi bà mất đi không hề cưới vợ mới, lại không biết, ông ở bên ngoài còn cất giấu một nữ nhân khác.

Một nữ nhân thanh lâu.

Tổ mẫu trước lúc lâm chung, cuối cùng cũng được gặp mặt phụ thân một lần cuối cùng.

Vậy mà ngay sau đó, phụ thân lại nói muốn đi Dương Châu, gửi thư trở về nói, hầu phủ sẽ có thêm một nữ chủ nhân, là người mà hắn thâm ái nhiều năm.

Một nữ nhân xuất thân thanh lâu, sao xứng làm phu nhân hầu phủ, làm mẹ kế Sở Nguyệt, chẳng phải nàng sẽ bị tất cả mọi người nhạo báng, Sở Nguyệt tức khắc sinh ra kiêng kẹ đối với người mẹ kế tương lai kia.

ở cạnh tổ mẫu, nàng cũng nghe nhiều việc xấu xa nơi hậu trạch, nữ nhân kia có thể nào cũng là như thế hay không.

Cho nên khi nghe tin người kia đã chết, Sở Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích bà ta chết vì cứu phụ thân cũng chỉ giằng co trong một cái chớp mắt, rồi cũng rất mau tiêu tán.

Phụ thân cùng huynh trưởng đã trở lại, còn sắp nhìn thấy nàng cùng Cửu hoàng tử đại hôn.

Một đời người có bao nhiêu ngắn ngủi, Sở Nguyệt rốt cuộc đã biết, ở thời khắc mà nàng nghe tin phụ thân đã chết, cũng ở thời khắc nàng nhìn thấy cửu vương cùng tân vương phi cầm sắt hòa minh kia.

Tiểu thư khuê các ngàn kiêu trăm sủng lớn lên, chưa bao giờ hưởng qua tư vị cửa nát nhà tan, ngàn dặm đào vong.

Mặc dù nghe huynh trưởng nói, bọn họ sẽ đi gặp người, là tiêu lão bản Hoan Nhan Lâu, mẫu thân của nàng chính nữ nhân thanh lâu nữ tử kia, Sở Nguyệt cũng như cũ cao ngạo.

Nhưng một người kiêu ngạo khi nhìn thấy mộ người khác so với mình xuất sắc hơn nhiều, thậm chí không có cách nào với đến được,

Âm u trong lòng cũng ngày càng sinh sôi, càng đáng sợ chính là, đối phương chẳng chút nào đem mình để ở trong lòng, như bụi bặm, như con kiến nhỏ bé.

Cái gì thiên hạ đệ nhất lâu, còn không phải nơi phong hoa tuyết nguyệt, vì sao lại cầu nàng thu lưu, Sở Nguyệt lần đầu tiên phát giận với huynh trưởng.

Huynh trưởng lại bình tĩnh nói với nàng, “Nàng không nợ chúng ta cái gì.”

Ở Bạch Quy sinh hoạt cũng không quá tốt, không có thị nữ hầu hạ, không có son phấn, huynh trưởng nỗ lực luyện võ, mà nàng chỉ có thể ở trong phòng phát giận.

Lúc này, Sở Nguyệt mới phát hiện mình không còn là tiểu thư hầu phủ, Vương phi tương lai nữa.

Phụ thân chết thảm, người quyền thế nhất thiên hạ muốn mạng bọn họ.

Những đơn thuần tốt đẹp còn sót lại, ở thời điểm đi theo huynh trưởng tới kinh thành, nhìn cửu vương cùng cửu vương phi ân ái, đã biến mất.

Nàng gạt huynh trưởng, tìm đến tổng quản Bạch Quy, nguyện ý trở thành mật thám, gia nhập Đông Cung.

Thái Tử biết thân phận nàng, nàng cũng thành công cụ tiếp xúc của Thái Tử cùng Bạch Quy.

Kiến Hoán Đế rốt cuộc chết trong tay thủ hạ huynh trưởng, Sở gia đại thù đã báo được, Thái Tử kế vị, vị phu quân trong mộng của nàng kia, cửu vương, cũng chết do mưu phản.

Nàng thành người đứng đầu cửu tần, chiêu nghi nương nương, nhưng cũng cả đời vô pháp có con.

Bệ hạ sẽ không để mật thám sinh hạ huyết mạch hoàng thất.

Huynh trưởng đã từng vì thế mà đau lòng, muốn mang nàng rời đi, nhưng Sở Nguyệt cự tuyệt, nàng không sống nổi cuộc sống cơm canh đạm bạc sinh hoạt nhàn vân dã hạc, ở hoàng cung như vậy cũng không tồi, ít nhất bệ hạ đối xử với nàng cũng không tệ lắm.

Thân là mật thám, nàng cũng nhận ra gương mặt thật của nhiều người, Thái Tử, Bạch Quy, còn có Thu gia nhiều năm trước bị tiên đế thu phục.

Thu Địch Sinh làm việc cho Thái Tử, cũng là để Thu gia thoát ly khống chế của hoàng gia, muội muội thay hắn kế thừa gia nghiệp.

Ở trong tình báo, nàng thấy được một cái tên quen thuộc, Hoan Nhan Lâu.

Cũng biết Thái Tử thỏa hiệp những gì. Mà bên kia thỏa thuận, là ai.

Sở Nguyệt cười khổ một tiếng, cùng là nữ nhi của phụ thân, nàng và nàng lại hoàn toàn không giống nhau, một là con chim mãi bị nhốt trong lồng, một tiêu dao tự tại.

Đây là chuyện Sở Nguyệt cả đời đều không làm được.

____

-hoàn thế giới 22-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.