Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 214: Chương 214: Chương 213




Nếu nói nữ xuyên nam là vận khí tồi tệ thì xuyên thành một tiểu mập mạp như Cẩm Vinh đúng là thật sự đen đủi vô cùng.

Cẩm Vinh nhắm mắt, sửa sang lại ký ức trong đầu nguyên thân, làm bộ vừa mới tỉnh dậy, hạ nhân nghe thấy động tĩnh bên trong liền tiến vào, “Đại thiếu gia.”

Cẩm Vinh lựa theo khẩu khí bình thường của nguyên thân, nói “Đỡ ta lên.”

Thân thể nguyên chủ mập mạp, bước đi phù phiếm, sợ là ngày thường chỉ cần đứng lên ngồi xuống cũng cần hạ nhân hầu hạ. Cũng không kì quái, nhà phú quý cơm áo tới tay, phóng túng một chút liền thành dáng vẻ này cũng không lạ.

Rửa mặt vấn tóc, nhìn bộ dáng hiện tại của mình trong gương, ngắm không ra xấu hay đẹp, Cẩm Vinh yên lặng rời mắt, vừa lúc nhìn xung quanh đánh giá căn phòng.

Chậc, bài trí tựa như hận không thể nói cho tất cả mọi người biết mình có tiền, lộng lẫy đến tục khí. Cô cũng không vội vàng thay đổi những thứ này, chỉ làm như không thấy, mắt không nhìn tim không đau, nghĩ lại, một đại mập mạp thế này, nhà không có tiền thực sự là nuôi không nổi.

“Đại thiếu gia, hôm nay phòng bếp có làm món cua viên ngài yêu thích nhất đó.”

Người đang nói là gã sai vặt thân cận của nguyên chủ, tên Văn Mặc, do thím của nguyên chủ lựa chọn đưa đến cùng với mười mấy hạ nhân thị nữ khác trong viện, tính tình cậu ta cũng coi như hoạt bát vui vẻ.

Xuyên qua hành lang dài gấp khúc, tất cả hạ nhân người làm khi chạm mặt đại thiếu gia đều cung kính hành lễ, Cẩm Vinh vừa đi vừa suy tư tình huống hiện tại.

Trong trí nhớ, nguyên thân họ Phương tên Cẩm Vinh, sống trong triều Đại Ninh, hoàng tộc họ Triệu.

Mà nơi này cũng không phải nhà giàu bình thường, mà là phủ đệ An Quốc Công, đệ nhất An Quốc Công là tằng tổ phụ Phương Cẩm Vinh, là công thần khai quốc, theo Thái Tổ hoàng đế kiến công lập nghiệp, sau được phong làm nhất phẩm An Quốc Công, chữ An là lấy từ an bang định quốc.

Từ đó về sau, các đời An Quốc Công đều trung tâm với hoàng đế. nhưng đến đời Phương Cẩm Vinh, mặc dù dòng dõi hiển hách, thân phận nguyên chủ là có chút xấu hổ, là tiền quốc công thế tử.

Sở dĩ là tiền nhiệm vì An quốc công trước đây, phụ thân Cẩm Vinh chết trận nơi xa trường, mẫu thân vì quá đau buồn mà tuẫn tình. Phương Cẩm Vinh nhỏ tuổi, chưa đủ khả năng gánh vác ngôi vị thế tử, thúc phụ Phương Thịnh mới là người kế nhiệm tước vị.

Bất quá, theo ký ức của Cẩm Vinh, thúc thúc và thẩm thẩm cùng với tổ mẫu lão phu nhân đối xử với cậu ta rất tốt. Người trong phủ đều cung kính gọi cậu một tiếng đại thiếu gia, ăn mặc, đi lại đều được chuẩn bị tinh tế đầy đủ, đãi ngộ so với Thế tử gia không kém chút nào.

Thầy giáo dạy văn võ được mời đến dạy học đều là những người tốt nhất.

Nhắc đến sư phó, Cẩm Vinh liền nhớ tới một sự kiện, hỏi Văn Mặc, “Bài tập hôm qua ta đã làm chưa?”

Gương mặt Văn Mặc liền co thành cái bánh bao đầy nếp gấp, “Đại thiếu gia ngài quên rồi sao, hôm qua ngài bỏ học, không biết sư phó sẽ báo lại như thế nào đâu.”

Chuyện này Cẩm Vinh không sợ, bởi vì tổ mẫu vô cùng cưng chiều nguyên thân, chưa bao giờ đốc thúc việc học, nhiều lắm có quốc công thúc thúc trách móc một hai câu.

Rất phù hợp với hình tượng yêu quý cô nhi của huynh trưởng.

Cẩm Vinh nhớ hai vị sư phó, một vị dạy văn, một vị dạy võ, đều là lão sư được kính trọng trong kinh thành, đáng tiếc vị lão sư dạy võ bị nguyên chủ làm cho tức giận bỏ việc, lần ấy nguyên chủ bị bắt đứng tấn dưới nắng một hồi, cậu ta liền nháo không học, lại có lão phu nhân che chở, lão sư cũng không làm gì được. Còn vị lão sư dạy văn kia tình hình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, biết Phương Cẩm Vinh bất kính với lão sư dạy võ liền càng nghiêm khắc, liên tục bắt cậu chép phạt. Đại thiếu gia như Phương Cẩm Vinh ngày thường được cưng chiều chẳng hết, không chịu được khổ, không thích nghe mắng, thường xuyên trốn học.

Vị sư phó kia đã nói với quốc công gia không biết bao nhiêu lần tình hình của Phương Cẩm Vinh, đến cả kinh thành đều biết đại thiếu gia phủ An quốc công vô tài vô đức, không biết phấn đấu.

Thanh niên mười bảy mười tám tuổi chỉ biết vui chơi ngoạn nhạc, nếu không phải đầu thai tốt, lại có thân nhân yêu thương, thì làm sao có thể trôi qua ngày lành như vậy.

Nghĩ đến nhận xét của những người trong kinh thành về nguyên chủ, Cẩm Vinh không khỏi bật cười.

Đi đến sân của lão phu nhân, bước vào chính phòng, hiển nhiên nơi này được bài trí bình thường hơn nhiều, không thiếu trân phẩm ngọc ngà, nhưng đan xen hòa hợp nhau với những vật tối giản trang nhã như huân hương đèn lụa, thị nữ vén mành, bước vào có thể thấy một lão thái thái quý khí phúc hậu ngồi trên ghế gỗ đỏ mỉm cười hiền hòa.

“Đại tôn nhi tới thỉnh an tổ mẫu.”

Bên cạnh đã chuẩn bị xong ghế, thấy Cẩm Vinh hơi thở dốc, lão phu nhân lập tức đau lòng không thôi, “Mau mang một bát lê hầm lên, cho Cẩm Vinh nhuận khí.”

Lão phu nhân lại nói, “Con mệt thì đến muộn chút cũng không sao.”

“Tôn nhi nhớ lão thái thái, muốn gặp ngài sớm một chút, chỉ là có chút hụt hơi, không có việc gì.” Nguyên thân đi lại nhiều một chút liền thở hồng hộc, điều tức một chút liền không khó chịu nữa.

Canh còn chưa được đưa lên thì bên ngoài đã có người tới, dáng vẻ đoan chính, đứng tuổi nhưng dung nhan được bảo dưỡng cẩn thận, chính là quốc công phu nhân, thím Phương Cẩm Vinh, Tống Ngọc Tú.

Thấy Cẩm Vinh, ánh mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Hôm nay chất nhi còn đến sớm hơn ta.”

Cẩm Vinh trong lòng thầm nghĩ, không biết nguyên thân ngày thường di chuyển chậm đến

mức nào.

Chiếu miệng lưỡi thường ngày nói một tiếng thím, Cẩm Vinh cũng không đứng dậy, dù không hợp lễ nghi lắm nhưng nguyên thân ngày thường đều như vậy, trong phủ cũng không ai nói gì, lão thái thái càng không để ý.

Nhưng ở bên ngoài, nhất định sẽ bị nói là không biết lễ nghĩa.

Thái Thái tống thị đối đãi với mẹ chồng ngoan ngoãn kính cẩn, đối với cháu trai như con trai ruột, đối với thứ nữ của trượng phu là mẹ cả ân cần, hôn sự an bài cho các thứ nữ đều với người trong sạch đáng tin cậy, từ lời nói đến việc làm đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Ánh mắt lão phu nhân đánh giá nàng cũng cực kỳ ôn hòa, đặc biệt khi nhìn sang những mẹ chồng nàng dâu huân quý khác tranh phong bất hòa đấu đá nhau.

Trong trí nhớ của nguyên thân, cậu ta cũng rất tin cậy người thím này, còn nhớ rõ lúc nhỏ khi mình gặp phong hàn, phát sốt. Tống thị cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi ở cạnh chiếu cố, Phương Cẩm Vinh mới qua khỏi, chuyện này tất cả mọi người ở kinh thành đều biết.

Không có ai không cất lời khen ngợi An quốc công phu nhân hiền lương thục đức, là điển hình cho nữ tử đương thời. Phủ An quốc công luôn tốt đẹp cũng là nhờ có vị Quốc công phu nhân đây.

Một lúc sau, Cẩm Vinh liền không nói nữa, chuyên tâm dùng cơm sáng, ngẫu nhiên bên tai cũng nghe được lão thái thái và thái thái bàn chuyện trong phủ, cũng có chuyện nhà quý tộc bên ngoài, nhưng cũng chỉ là chuyện phiếm không quan trọng.

Ăn tương đối đầy bụng, Cẩm Vinh liền đặt đũa.

Thái thái ngay lập tức để ý đến, có chút kinh ngạc mỉm cười nói, “Hôm nay chất nhi chỉ ăn như vậy thôi sao?”

Lão thái thái cũng nói, “Nếu thân thể không thoải mái thì mời đại phu đến xem.”

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, ăn còn nhiều hơn người bình thường mấy lần, cô diễn đã tận sức rồi.

Ánh mắt Tống thị có chút lóe, ngữ khí ôn hòa nói, “Cẩm Vinh chắc là đang lo lắng chuyện sư phó đây, hứng thú dùng cơm cũng chẳng còn.”

“Lại làm sao rồi?” Lão thái thái vội vàng hỏi.

Thái thái liền đem chuyện Cẩm Vinh trốn học hôm qua kể cho lão phu nhân, còn vẻ mặt xấu hổ nói, “Cũng trách người làm thím như con, không thể chiếu cố chất nhi cẩn thận.”

Lão thái thái một bộ cưng chiều tôn nhi, nói, “Không nghĩ nữa, cháu trai không thích thì không đi là được.” Bà lại nói, “Cẩm Vinh nhà chúng ta không lo ăn, không lo uống, học mấy thứ này cũng không có chỗ dùng, làm tôn nhi của ta mệt đến đổ bệnh thì sao?”

“Ăn ít quá, tôn nhi gầy quá rồi.”

Cẩm Vinh ở trong lòng trừu trừu khóe miệng, lão thái thái, ánh mắt ngài thật tốt, đến ta ngài còn có thể nhìn ra 'gầy', nhưng đến cùng bên trong vẻ cưng chiều này có lẫn lộn những tính toán khác hay không, cũng chưa biết được.

“Lão thái thái ngài nói phải.” Thái thái Tống thị ở bên cạnh nói chuyện hoàn toàn là theo ý tứ lão phu nhân, “Yên tâm, lão gia để ta khuyên.”

Cẩm Vinh bỗng nhiên cảm thấy, nguyên thân phế như vậy béo như vậy, cũng không phải không có nguyên do.

Sau nhiều lần Cẩm Vinh tỏ vẻ mình ăn không vào, thái thái Tống thị mới cho người dọn đồ xuống. Lại cùng lão thái thái nói chuyện, Tống thị còn nhớ rõ hỏi chuyện sinh hoạt của Cẩm Vinh, cũng may có Văn Mặc, bằng không Cẩm Vinh thật đúng là không thể nói được bao nhiêu, bản thân nguyên thân cũng không nhớ loại việc nhỏ vụn vặt này.

Cảm thấy trong phòng Cẩm Vinh quá mức ấm áp khiến người ta muốn ngủ gà ngủ gật, đợi cũng nhàm chán, liền đứng dậy nói phải đi.

Lão phu nhân cùng thái thái cũng biết tính tình nguyên chủ thích chơi bời lại lười nhác, cười đồng ý cho cô trở về, thái thái Tống thị còn không quên dặn dò Văn Mặc một câu, hảo hảo hầu hạ đại thiếu gia.

Thị nữ lại vén mành lên, Cẩm Vinh vừa bước ra ngạch cửa, liền bắt gặp một người, tuổi còn trẻ, dáng vẻ đĩnh bạt như tùng, dung mạo tuấn tú thanh dật, khí độ tự nhiên.

Người này là đường đệ Cẩm Vinh, hiện giờ là quốc công thế tử, Phương Thế Nguyệt.

Cẩm Vinh rốt cuộc biết, hết thảy những kì quái cô cảm nhận được trong bầu không khí Quốc công phủ, bắt nguồn từ đâu.

Phương Thế Nguyệt có chút kinh ngạc, rồi lại tự nhiên nói, “Đường huynh.”

Không đợi thêm nữa. Lão phu nhân cùng thái thái ở bên trong cũng đã biết Phương Thế Nguyệt trở lại, trong sân một chút liền náo nhiệt, thị nữ bên người lão phu nhân cũng nhanh chóng bước đến mời hắn vào trong.

Cẩm Vinh cũng không vội vàng rời đi, cô còn nhiều nghi hoặc trong lòng chưa cởi bỏ, sao có thể bỏ đi nhanh chóng như vậy, cô xoay người trở về, may mắn lần này không bị chú ý nhiều như lúc trước bởi vì lão phu nhân và Tống thị còn đang bận hỏi han ân cần Phương Thế Nguyệt.

Lão thái thái cười nói, “Con dùng cơm sáng chưa?”

Phương Thế Nguyệt ôn hòa có lễ, một bộ hào hoa phong nhã, “Ở thư viện bên kia dùng qua rồi ạ.”

Cảm giác ôn hoa từ ái lúc này rất bất đồng so với lúc đối đãi Phương Cẩm Vinh, thu liễm đi rất nhiều, không dung túng mà nghiêm túc hỏi thăm việc học, cùng với tình hình ở thư viện.

Cẩm Vinh âm thầm quan sát vị quốc công Thế tử gia chân chính này, cũng nhớ tới quan hệ giữa nguyên thân và hắn, có thể nói, hai người tựa hồ là một trên trời một dưới đất, Phương Cẩm Vinh học không tốt, Phương Thế Nguyệt thiên tư ưu tú, vào học ở thư viện Thái Thành nổi tiếng, nơi con em quý tộc tụ tập, nơi thầy dạy đều là hoàng gia tuyển chọn.

Trái lại Phương Cẩm Vinh, đến bây giờ Thiên Tự Văn còn chưa đọc xong.

Cũng không ai nói gì, rốt cuộc hai đường huynh đệ từ nhỏ được nhận đãi ngộ giống nhau, là bản thân Phương Cẩm Vinh học không giỏi, có thể trách ai.

Đứng bên cạnh đường đệ tài mạo xuất chúng tuấn kiệt là Phương Thế Nguyệt, Phương Cẩm Vinh càng cảm nhận được khoảng cách giữa hai người. Nhưng tình thế hiện tại của Phương Cẩm Vinh thực sự chỉ đơn giản như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.