Từ tơ lụa, lá trà, đồ sứ Trung Nguyên đến đá quý các quốc gia Tây Vực đều trải qua con đường tơ lụa. Sử sách có ghi lại
Về này con đường tơ lụa, có sách sử ghi lại, “Minh châu, văn giáp, thông tê, thúy vũ chi trân doanh vu hậu cung; bồ sảo, long văn, ngư mục, hãn huyết chi mã sung vu hoàng môn; cự tượng, sư tử, mãnh khuyển đại tước chi quần, thực vu ngoại hữu. Thù phương dị vật, tứ diện nhi chí.”
Tất cả đều hiển hiện ở Lâu Lan, rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm.
Ở lại nửa ngày, Cẩm Vinh mới cùng vương Thái Tử quay về đô thành Lâu Lan, Vương thái tử không lập tức vội vàng về vương cung, có vẽ cậu ta nhận ra vương muội vẫn chẳng có bao nhiêu hứng khởi, bèn lôi kéo muội muội cùng đi ngắm cảnh kiêm mua sắm một phen
Trong đó, vương Thái Tử có hứng thú nhất với những vật phẩm đến từ Trung Nguyên.
Hiện tại Trung Nguyên tuy cũng chiến loạn liên tiếp, nhưng vẫn duy trì được cường thịnh, khó có thể xâm phạm, các quốc gia Tây Vực có lẽ đều hứng thú với văn hóa Trung Nguyên, đặc biệt là những vật phẩm như tơ lụa hay trà bánh.
Vương Thái Tử còn hứng thú bừng bừng giới thiệu cho vương muội thân yêu, “Thương nhân qua đường bọn họ có mấy thứ này là trân quý nhất.”
Thương nhân cửa tiệm này hiển nhiên cũng gặp qua vương Thái Tử vài lần, nhanh chóng nịnh hót một câu, “Ánh mắt Vương Thái Tử điện hạ thật tốt.”
“Trung Nguyên...” Cẩm Vinh sinh ra một chút lòng hiếu kỳ, bất quá ngẫm lại tình cảnh của Lâu Lan quốc còn chưa được giải quyết, cũng liền không quá mặn mà hứng thú.
Vương Thái Tử lại nghĩ rằng vương muội chưa nghe qua cái gì gọi là Trung Nguyên, thân thiết nói, “Người hiểu biết về Trung Nguyên nhiều nhất trong vương cung chính là quốc sư.”
Điểm này Cẩm Vinh cũng không phủ nhận, từ khi xuyên qua tới nay, người mà cô gặp mặt nhiều nhất, trừ bỏ Lâu Lan Vương, vương hậu cùng vương Thái Tử, tiếp theo chính là quốc sư An La. Bởi vì sách của cv cơ hồ đều mượn từ chỗ người này.
Luận học thức, quốc sư hẳn là người uyên bác nhất Lâu Lan, hắn không chỉ hiểu biết rõ các quốc gia Tây vực mà còn hiểu về các nền văn hóa xa xôi khác biệt như Trung Nguyên.
Hầu hết các quốc gia Tây Vực đều có quốc sư, hơn nữa chức vụ này là do thừa kế được, các quốc sư có công việc chính là dạy học cho vương thất hoặc đưa ra các kiến nghị với các quyết định lớn liên quan đến quốc gia.
Trở lại vương cung, Cẩm Vinh cùng vương Thái Tử liền nhìn đến ở trong điện chờ Lâu Lan Vương cùng vương hậu.
Lâu Lan Vương cùng vương hậu đều có tính tình ôn hòa, lại cực kỳ yêu thương hai đứa nhỏ cho nên dù bọn họ có lo lắng cũng chẳng trách cứ vương Thái Tử mang theo vương nữ tám tuổi ra cung du ngoạn. Hơn nữa, lần này cv còn làm nũng thành công, cô được phép tự mình mang theo thị vệ xuất cung.
Cẩm Vinh sau đó lại đi gặp quốc sư, là đi trả sách.
Quốc sư tuổi đã qua 40, tóc nâu hơi cuốn, ánh mắt có chân khí, tướng mạo tuấn tú, có thể là do nhiều năm tu Phật, thái độ trang trọng để người hầu tiếp nhận sách, ôn hòa hỏi, “Vương nữ không thích sao?”
Quốc sư tuy rằng cảm thấy vương nữ mang tâm tính tiểu hài tử, chỉ là nhất thời ham thích, nhưng Cẩm Vinh lắc lắc đầu, “Ta đều xem xong rồi, ta cũng đều đã nhớ kỹ, sách trả lại cho ngài quốc sư.”
Quốc sư hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng ánh mắt vương nữ trầm tĩnh chân thành, liền gỡ xuống một quyển sách, lật vài trang, hỏi những nội dung trong đó, không nghĩ vương nữ đều có thể đáp lại toàn bộ.Trước kia quốc sư không phát hiện vương nữ thông tuệ như thế, bất quá tuổi còn nhỏ, cũng thời điểm trí tuệ khai mở.,
Ánh mắt Quốc sư nghiêm túc nhìn chăm chú vào Cẩm Vinh, mỉm cười nói, “Vương nữ thật giỏi.”, quốc sư lại thân thiện nói, “Nơi này của ta còn rất nhiều sách, vương nữ nếu thích có thể đến đọc bất kỳ lúc nào.”
Cẩm Vinh nhấp môi, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, “Đa tạ quốc sư.”
__________
Được phụ vương cùng mẫu hậu chính miệng chấp thuận, Cẩm Vinh cơ hồ cứ hai ba ngày lại mang theo thị vệ đi đến vùng châu thổ nam thành, thực mau, trên dưới vương cung đều biết vương nữ rất thích đi nơi đó chơi,
Nếu là vài thập niên trước thì chuyện này cũng không tính là kì quái, lúc ấy sông Hà mênh mông nước bạc, cây cối tốt tươi, còn có thể chơi thuyền bắt cá, đi săn trong rừng hồ dương rậm rạp, nhưng hiện tại nơi đó chỉ còn cát vàng đầy trời, sa mạc mênh mông hoang vắng.
Ai biết vương nữ còn nhỏ tuổi sao lại thích đến đó chơi.
Chuyện này ở trong thành Lâu Lan cũng không có gì bí mật, huống chi yêu thích này của vương nữ cũng không thể gọi là bí mật, thời gian lâu, quốc sư thường ngày chỉ ở Tàng Thư Các cũng nghe nói tới.
Một lần cv tới mượn sách, quốc sư hỏi cô, “Vì sao vương nữ lại thích đến ven nam thành chơi vậy?”
Cẩm Vinh ôm sách, mím môi, làm như suy nghĩ đáp án, rồi nói, “Ta chỉ là tò mò nơi đó làm sao lại biến thành như vậy.”
Quốc sư hoi sửng sốt, lấy tuổi vương nữ thì hỏi vấn đề như vậy cũng không kì quái, chỉ là chuyện này không dễ giải thích, quốc sư nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc trả lời vương nữ nhỏ tuổi, “Là do sai lầm của chúng ta.”
Hàng năm chinh chiến hủy hoại ao hồ rừng đất, hiện giờ đã không còn chiến tranh nhưng nhân gian mỹ cảnh trong quá khứ thì khó có thể trở lại.
Cẩm Vinh suy nghĩ một chút, nói với quốc sư ngoài nguyên nhân chiến tranh, có lẽ hoạt động khai thác của con người cũng làm ảnh hưởng tới hệ sinh thái đã vốn yêu ớt ở vùng châu thổ sông hà, nhưng chưa nói hai câu, gương mặt quốc sư đã hiện lên vẻ mờ mịt...
Cô liền dừng lại, quốc sư tuy rằng không hiểu vương nữ đang nói gì, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu, “Suy nghĩ của vương nữ rất đặc biệt.”
Cẩm Vinh: “......” Cô có cảm giác quốc sư là đang an ủi mình.
“Ta cảm thấy, lỡ như có bão cát cực lớn, vậy Lâu Lan.......”
Quốc sư lại cười nói, “Vương nữ không cần lo lắng, vị trí của Lâu Lan quốc trước nay chưa từng gặp bão cát.”
Quốc sư cũng có căn cứ cho kết luận của mình, mặc dù bão cát sa mạc phổ biến, nhưng vị trí địa lý của Lâu Lan quốc khiến nó chưa từng gặp phải một cơn bão cát nào, cũng là nguyên nhân Lâu Lan quốc phát triển huy hoàng đến tận nay.
Nhưng hiện giờ Lâu Lan đã không phải Lâu
Lan quốc trăm năm trước. Huống chi khốn cảnh của llq không chỉ có bão cát mà còn có thiếu thốn nguồn nước nghiêm trọng, Vấn đề nguồn nước đã phát sinh từ lâu ở llq, chỉ là bởi vì phát triển thương nghiệp mà bỏ qua.
Qua một thời gian, đã có tính toán sơ bộ về địa hình, xu thế nguồn nước, cv cũng không đi đến đó nữa.
“Vương nữ cũng không nên ra ngoài đó nhiều như vậy.” Thị nữ tên A Tang dùng lược ngà voi nhẹ nhàng chải mái tóc mềm của vương nữ.
Mái tóc xinh đẹp như vậy ở Lâu Lan quốc không thường thấy, A Tang ngày thường so với vương nữ còn yêu quý mái tóc của nàng hơn. Mấy ngày nay vương nữ ở ngoài gió cát, làn da trắng nõn cùng mái tóc đen nhánh không được bảo dưỡng cẩn thận như ngày xưa.
Nàng đơn thuần mà đau lòng nói, “Nơi đó cùng vương thành không giống nhau, gió cát lớn, khí hậu lại khô ráo.”
Cẩm Vinh tùy ý khẽ ừ một tiếng, cầm bút than viết viết vẽ vẽ trên giấy.
A Tang căn bản nhìn không hiểu vương nữ đang vẽ gì, đồ vật hình thù kì kì quái quái, nàng cũng không thèm để ý, vương nữ không ra ngoài nghịch ngợm là tốt rồi.
Không quá mười năm nữa, Lâu Lan quốc nhất định sẽ đối mặt với thảm họa, nguyên nhân chủ yếu chính là thiếu nguồn nước và thiếu thực vật, đây là hai yếu tố mấu chốt để hệ sinh thái nơi này giữ được cân bằng.
Mà hiện tại, nguồn nước và thực vật ở llq đều đang trong tình cảnh không tốt. Cho dù kéo dài hơi tàn qua được mười năm này, một khì trận bão cát kinh hoàng khi xuất hiện, llq cũng không thể tránh nổi vận mệnh hủy diệt.
Tuy nhiên để nói cái kết luận được đúc kết từ khoa học và lịch sử nhân loại này cho phụ vương vương Thái Tử, cv đỡ trán, hiển nhiên khả năng là không thành công, nhìn phản ứng của quốc sư là có thể đoán được.
Cho dù bọn họ có tin thì sao, làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt? Dời quốc ư, nghe thì không tồi, nhưng công việc lớn như vậy, đừng nói mười năm, thậm chí là hai nươi năm cũng chưa chắc có thể hoàn thành, lại giả sử người dân llq đồng ý di chuyển, thì chuyển đi nơi nào?
Cẩm Vinh tuy rằng đau đầu với khốn cảnh hiện tại của Lâu Lan, thậm chí có chút nôn nóng phát sầu, nhưng trên mặt như cũ trầm tĩnh, nửa điểm không hiện. Kế sách có rất nhiều, nhưng cách thức thực hiện mới là vấn đề.
Một ngày, vương Thái Tử hưng phấn chạy đến cung điện Cẩm Vinh, lần này tới còn mang nhiều châu báu vàng bạc đá quý hơn lần trước.
Khuôn mặt tuấn tú của vtt đầy vui vẻ, “Vương muội, quá mấy ngày nữa là sinh nhật muội, muốn Vương huynh tặng cái gì, vương huynh đều có thể cho muội.”
Cẩm Vinh bừng tỉnh nhớ tới, sinh nhật nguyên thân đích xác sắp tới, lấy thân phận vương nữ của nàng, lễ ăn mừng sẽ được tổ chức khắp vương đô. Vương Thái Tử đã chuẩn bị xong một nửa tư khố, tìm cho vương muội món quà sinh nhật nàng vừa ý nhất.
Không chỉ có vương Thái Tử coi trọng sinh nhật vương muội, Lâu Lan Vương cùng vương hậu cũng đều là như vậy, sau bữa tối, ánh mắt Lâu Lan vương từ ái nhìn nữ nhi yêu dấu, đưa ra vấn đề tương tự,
Cẩm Vinh ánh mắt rạng rỡ, ngữ khí lộ ra một tia hưng phấn, “Phụ vương...ngài trồng cây đi.”