Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 149: Chương 149: Hiện đại kỷ sự (phần 4)




Mèo con da hổ từ trong vòng tay của chủ nhân ló đầu ra, không đúng, cướp giật bình thường cũng phải có chút sức mạnh tay chân, nhưng ba kẻ áo đen đứng bên kia đều là những lão già già khô già quắt là sao?

Lão già kia nhìn thấy tiểu Đường thì trong mắt hiện lên một tia tham lam, “Có thể ở chỗ tồi tàn này gặp được linh miêu, ba người chúng ta thật là may mắn.”

“Linh miêu?” Đường Đường trợn tròn mắt mèo, hắn khi nào tiến hóa thành linh miêu hả?

“Đều nói linh miêu thông nhân tính, chiêu tài tầm bảo, Tổ sư gia nói quả thực không nói sai.” Một lão già khác cười dữ tợn nói.

“Ngoan ngoãn giao linh miêu cho chúng ta, còn có thể cho ngươi toàn thây.”

Cẩm Vinh nhướng mày nhìn thoáng qua đối phương, lại nhìn mèo con đang ngồi ngoan ngoãn trong túi xách, “Hiện tại ngươi còn đáng giá hơn ta đấy.”

Nghe thấy câu này, mèo con da hổ Đường mồ hôi đầy đầu, mà sắc mặt của ba kẻ áo đen kia cũng chẳng tốt bao nhiêu, không hề chần chờ thêm giây nào.

“Giết tiểu tử kia, đoạt linh miêu.”

Hắc khí âm lãnh tà ám từ dưới bóng của ba kẻ kia bỗng nhiên xuất hiện, bao quanh Cẩm Vinh, đồng thời bọn họ vươn bàn tay khô khốc sắp hóa xương khô về phía cô.

Cẩm Vinh bình tĩnh ném tiểu Đường ra ngoài.

Bỗng nhiên bị ném lên giữa không trung, mèo con da hổ Đường nhịn không được kinh hoảng thét chói tai một tiếng meo, khóe mắt thấy bên kia xuất hiện những tia sáng như tia chớp, hắc khí bị xé rách, ba kẻ kia mặt lộ vẻ hoảng sợ, “Thượng tiên tha mạng.”

Lời còn chưa dứt, bọn họ đã biến mất trong làn khói mờ, tan chảy thành một bãi nước trên mặt đường.

“Không nghĩ loại sòng bạc nhỏ này lại có tà tu.”

Cẩm Vinh dễ như trở bàn tay mà chụp chết mấy bộ xương khô kia, đồng thời đi đến chỗ mèo con da hổ, từ trên đầu mèo bóc ra một tờ giấy.

Mèo con da hổ Đường trợn tròn đôi mắt nhìn đồ vật giống như phù chú được lấy ra khỏi đầu mình, trên đầu hắn từ khi nào bị dán thứ này, sao bản thân không hề phát hiện ra?

“Ngại quá, làm ngươi sợ hãi.” Cẩm Vinh giơ giơ lên trong tay linh phù, khẽ cười nói.

Mèo con da hổ Đường bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây mới là nguyên nhân vận may của hắn hôm nay tốt như vậy, còn bị quái nhân kia cho rằng mình là linh miêu.

Nhưng mà những cái này đều không sao cả, mèo con da hổ Đường rất nhanh chóng phục hồi tinh thần, lại ôm chặt gấu quần Cẩm Vinh, “Đa ta thượng tiên giúp đỡ.”

Lúc nãy hắn cũng nghe được rất rõ ràng, mấy lão quái nhân cư nhiên gọi nhân viên dọn phân nhà mình là thượng tiên, vậy con sen của hắn không phải là yêu quái, mà là thần tiên chăng?

Cẩm Vinh dở khóc dở cười, tấm linh phù vốn dùng để củng cố linh hồn mèo con da hổ, rốt cuộc thân thể cùng linh hồn không tương xứng, không cẩn thận hồn lìa khỏi xác chạy đi ra ngoài trở thành cô hồn dã quỷ.

Linh phù cũng có hiệu quả làm tăng vận may, cho nên Cẩm Vinh liền dứt khoát không ra tay, cho mèo con tự chơi. Lại không nghĩ mình đã thu hút được sự chú ý của những tà tu kia.

Sau khi gặp Doãn Túc, Cẩm Vinh đối với tu sĩ thế giới này cũng có điều hiểu biết, tuy rằng linh khí không cao, tu hành gian nan, nhưng cũng nhiều thiên tài, trà trộn với thế tục cũng không kỳ quái.

“Chúng ta cần phải trở về.” Cẩm Vinh vỗ vỗ bao, mèo con da hổ Đường lần này liền ngoan ngoãn mà chui vào trong, còn chủ động cắn khóa kéo kéo lên.

_____

Mấy ngày trôi qua, mèo con da hổ Đường ngồi xem ti vi thì thấy tin tức một sòng bạc ngầm bị cảnh sát quét sạch tin tức, ngẩn người, chỗ này không phải là nơi bọn họ đến mấy ngày hôm trước hay sao?

Chẳng lẽ là nhân viên dọn phân ra tay xử lý?

Kỳ thật việc này không phải Cẩm Vinh làm, cô không nhiều thời gian rảnh rỗi như vật, chỉ là sòng bạc ngầm vốn chính dựa vào việc cung phụng ba tà tu kia, đắc tội không ít người, lúc này chỗ dựa mất, đương nhiên sẽ bị người chỉnh.

Mèo con da hổ Đường cũng không suy nghĩ thêm, hắn còn đang vội lấy lòng chủ nhân đại thần, rửa sạch những ấn tượng xấu trước kia. Nhưng mà một hai ngày liền kiên trì không nổi nữa, thật sự không có cái gì để làm, chủ nhân nhà hắn không phải lên mạng chính là đọc sách, hiện tại đã có tiền nộp tiền thuê nhà, chủ nhân hóa trạch nam, ngày thường cũng chỉ có gọi giao hàng ba bữa cơm và cho mèo con da hổ Đường ăn.

Mèo con da hổ cắn pizza nhún vai, anh hùng mèo không có đất dụng võ.

Mẹ Tiểu Vịnh cũng đã xuất viện, Tiểu Vịnh cùng Tiểu Giang thì chuaarnbij khai giảng, trừ bỏ cuối tuần thì cũng chẳng có thời gian đến chơi, mèo con da hổ Đường càng thích ra ngoài đi dạo.

Ví dụ như có thời gian liền chạy đến bệnh viện thú cưng thăm chị y tá xinh đẹp.

Hôm nay cũng như mọi ngày, chạng vạng, mèo con đang hoàn thành chuyến dã ngoại của mình thì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu.

Nghe thấy giọng nữ kêu cứu thảm thiết, mèo con da hổ Đường lỗ tai run run, chạy tới nơi có tiếng kêu.

Bên trong ngõ nhỏ là một người đàn ông đội mũ bảo hiểm, cầm dao đang bắt cóc một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi. tiếng kêu cứu chính là của cô gái kia.

Người đàn ông một tay kề dao trên cổ cô gái, một tay khác sờ soạng trên người nạn nhân.

Không chỉ cướp tiền còn muốn cướp sắc, mèo con da hổ Đường con ngươi lướt qua một tia lạnh lẽo, bước chân lẻn ra sau lưng người đàn ông, nhanh nhẹn nhảy lên những hộp giấy các tông được xếp chồng lên nhau, xông lên đi từ sau lưng đối phương, hung hăng cào vào lưng hắn mấy cái rồi cắn luôn lấy phần thịt ở gáy đang lộ ra.

Đối phương bất ngờ buông dao trong tay, cô gái nhân cơ hội chạy thoát.

Mèo con da hổ Đường cũng buông miệng ra, nhảy một cái đạp mạnh lên mũ bảo hiểm của người đàn ông kia, chạy trốn.

Đừng tưởng ngươi đội mũ bảo hiểm thì ta không thể làm gì ngươi, ta chính là Đại Lực Miêu, gạch cũng có thể đạp vỡ, mèo con da hổ Đường nhe răng nói.

Mà người kia có lẽ là vì mèo tiểu Đường cắn gáy hắn quá mạnh, có lẽ là vì tiểu đường thực sự là đại lực miêu, ngất đi.

Cẩm Vinh đang ở nhà đọc sách, “À, xin chào, ngài có phải là chủ nhân của một chú mèo có lớp da vằn vện... a.. đúng vậy...mèo của ngài... cứu được một gái, phiền toái ngài đến đây nhận lại mèo.”

Cẩm Vinh buông điện thoại, cười khẽ một tiếng, tiểu miêu thật đúng là biết tìm việc cho cô làm mà.

Đối với với chuyện một con mèo hung mãnh đến mức có thể đánh ngất một người đàn ông cao to khỏe mạnh, nhóm cảnh sát cũng cảm thấy thật thần kỳ, nếu là trước đây, mèo con da hổ Đường chắc là sẽ sợ bị người mang tới phòng thí nghiệm mổ xẻ, nhưng hiện tại, có nhân viên dọn phân ở đây, còn sợ cái gì chứ.

Quả nhiên, nhân viên dọn phân nhà hắn nhẹ nhàng ứng phó những người đó, đem hắn an toàn trở về.

“Mèo cứu mỹ nữ, ngươi cũng rất lợi hại.” Cẩm Vinh trêu chọc nói.

Nói đến đây, chu dù kiêu ngạo, Đường Đường vẫn nhịn không được mất hứng, đổi lại làm người, tùy tùy tiện tiện chính là anh hùng cứu mỹ nhân, là công dân ưu tú.

Không giống hiện tại, Cục Công An sẽ cho thưởng cho hắn huân chương tuyên dương mèo làm việc nghĩa sao?

Còn có em gái kia, trước khi nhân viên dọn phân tới còn làm như hắn là trân bảo ôm vào trong ngực, hỏi han ân cần. Nhân viên dọn phân đến, địa vị hắn nháy mắt giảm xuống, em gái trong mắt cũng chỉ có con sen nhà hắn.

Trước khi hắn biến thành mèo cũng là một soái ca có được không?

Nhưng mà thành thật ngẫm lại, nếu hắn làngười, phỏng chừng hăng hái làm việc nghĩa, kết quả chưa chắc cứu được người, bản thân có khi đã bị thương.

Nhân sinh thật là kỳ diệu, làm người có khi không lợi hại bằng làm mèo.

Nghe mèo con da hổ Đường “ kiểm điểm “ cùng với tự hỏi nhân sinh, Cẩm Vinh cười nói, “Ngươi còn rất biết mình biết ta...”

“...Bất quá, làm một con mèo, cũng phải có chí hướng, cho dù không thể làm mèo yêu, cũng phải làm một con mèo bất thường.”

Mèo con da hổ sao có thể biết được những suy nghĩ trong đầu chủ nhân kì quái nhà mình, cho rằng sinh hoạt sẽ tiếp tục nhàn nhã như trước, thì nhân viên dọn phân đột nhiên vác một cây dương cầm về nhà.

Mèo con da hổ Đường vươn vuốt mèo chỉ chỉ, kì quái nhìn chủ nhân.

Đối với với tò mò của mèo con da hổ Đường, Cẩm Vinh tắc tuyên bố một cái tin tức trọng đại, “Ta muốn đi làm giáo viên dạy âm nhạc.”

Mèo con da hổ Đường: Hả?!

“Vừa mới thông qua kiểm tra của trường, đàn là trường học tặng kèm.” Cẩm Vinh giải thích nói.

Bên trên dương cầm có một cuốn sổ tay giới thiệu về trường học – học viện quý tộc nổi danh thành phố S, trước kia cha mẹ con người của tiểu Đường chính là tiêu tiền nhét hắn vào đây học, học viện nam sinh, khiến cho tiểu Đường thời học sinh chẳng thể có một mối tình nào.

Đương nhiên, để có thể vào giảng dạy ở trường, học vị ít nhất cũng phải là Thạc sĩ – nghiên cứu sinh.

Mèo con da hổ Đường liếc mắt nhìn nhân viên dọn phân một cái, rất tò mò người này là như thế nào có thể trà trộn vào được, bất quá hắn càng tò mò lấy tính tình lười nhác của nhân viên dọn phân nhà mình, sao tư dưng lại nổi hứng đi làm giáo viên chứ.

“Bởi vì chúng ta chuẩn bị hết tiền rồi.” Cẩm Vinh thản nhiên nói.

Mèo con da hổ Đường lông tóc dựng đứng lên, “Chúng ta không phải còn rất nhiều tiền sao?” Rõ ràng ở sòng bạc kiếm được nhiều như vậy.

Cẩm Vinh ôn nhu cười nói, “Không có biện pháp, gần đây vừa mới tài trợ một chiến đội, chơi game cũng không phải rẻ nha.”

Mèo con da hổ Đường: “......”

Hắn quên mất, nhân viên dọn phân nhà hắn cũng là nhân vật ăn xài tiêu tiền phung phí.

Đường Đường cũng từng hỏi qua nhân viên dọn phân nhà hắn, “Thần tiên có thể biến cát thành vàng hay không?”

Cẩm Vinh khẳng định gật gật đầu, “Có thể.”

“Bất quá, qua thời hạn duy trì của pháp thuật, nó liền biến trở về hình dạng ban đầu.”

Buổi tối hôm ấy Cẩm Vinh mang theo mèo con da hổ đi xem chiến đội cô tài trợ thi đấu, toàn bộ hành trình mèo con đều bảo trì trạng thái u ám vì sắp hết tiền tiêu, cho dù bản thân cũng rất mê muội các thể loại game.

Chiến đội thu được thành tích không tồi, có thể tiến vào vòng sau, kết thúc thi đấu bọn họ sôi nổi cảm tạ Cẩm Vinh, nếu không có đối phương chi tiền tài trợ, đêm nay bọn họ cũng không thể đến tham gia thi đấu.

Người khác đều có nhà tài trợ là các công ty quảng cáo lơn, một mình đội ngũ bọn họ là cá nhân tài trợ, trừ phi thành công vào được top 3, nhà tài trợ cũng rất khó đạt được lợi ích từ việc đầu tư trên người bọn họ.

Điểm này Cẩm Vinh không thèm để ý, cô rất thích người có mộng tưởng.

_____

Thứ hai, là ngày đầu tiên đi làm của chủ nhân, không biết hắn lừa gạt hiệu trưởng kiểu gì, nhưng chủ nhân lại có thể mang hắn, một con mèo, đi vào lớp học.

Mèo con da hổ Đường vừa xuất hiện, hiển nhiên lớp học liền xôn xao, nhưng đám học sinh cũng thực mau an tĩnh xuống, mà mèo con da hổ Đường tự mình tới gần cửa sổ ngồi ngoan ngoãn.

Ngẫu nhiên thì trợn mắt liếc nhân viên dọn phân giảng bài.

Có thể nói, nhân viên dọn phân nhà hắn tuyệt đối là giáo viên không có trách nhiệm nhất hắn từng thầy, không thèm dạy, mặc kệ mọi người học toán, ngoại ngữ, còn có lý hóa sinh.

Thật xin lỗi các phụ huynh đóng tiền trăm tiền triệu cho con vào để gặp phải một giáo viên như con sen nhà hắn.

Cho dù là trường tư, cho dù đây là lớp 12, nhưng vẫn có học sinh đam mê theo đuổi âm nhạc chứ, mèo con da hổ Đường tỏ vẻ có thể lý giải tâm tình các bạn học sinh.

Cho nên ở trước mặt tân lão sư, các bạn học nhịn không được kháng nghị.

“Nếu các bạn học chờ mong như vậy, ta đây liền đàn một khúc đi.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói.

Mèo con da hổ Đường lập tức rụt rụt, lo lắng nhân viên dọn đàn không nổi.

Cẩm Vinh cười cười, đôi tay đặt trên hàng phím đen trắng rõ ràng, dưới ánh mặt trời, đôi tay thon dài trắng nõn dị thường đẹp đẽ, mèo con da hổ Đường cũng có chút hâm mộ, bất quá vuốt mèo của mình cũng không tồi.

Âm thanh đầu tiên vang lên, cho dù là những học sinh đợi xem trò cười, cũng không thể không trầm trồ.

Chopin Etched G # Minor, Etudes ban đầu là một bài hát có độ khó cao, thuần túy, cổ điển, một khúc để luyện tập điển hình với những người đi thi đấu.

Tiếng đàn của tân lão sư trào dâng nhanh chóng, như dòng nước xiết chả qua lòng người, không có tình cảm dạt dào nhưng kĩ thuật đỉnh cao khó sánh bằng.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười nói, “Mọi người có thể tiếp tục làm bài tập của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.