(3)
Cẩm Vinh mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đang có người đút thuốc cho mình uống, nhưng cả người vô lực không thể nào mở mí mắt ra được, ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là một hán tử* trung niên, nhìn uy vũ bất phàm nhưng vành mắt đều đỏ, “Con gái bảo bối của ta, con chịu khổ rồi.”
*汉子: [hàn·zi]
1. người đàn ông; nam; nam giới; chàng trai; anh hùng
2. chồng
Người đang nói chuyện không phải ai khác ngoài Phương đại tướng quân, phụ thân nguyên chủ.
Năm xưa vợ mất sớm, chỉ để lại ba trai một gái, lo lắng phu nhân kế đối xử với lũ trẻ không tốt, ông cũng không tái giá, đối với mấy đứa con cũng hết sức thương yêu, nhất là nữ nhi Phương Cẩm Vinh.
Vây quanh Cẩm Vinh lúc này cũng có ba người khác, trong trí nhớ là ba người anh trai của nguyên chủ, trên mặt đầy lo lắng thương xót, “Muội muội.”
Ba người anh này từ nhỏ đã bị Phương đại tướng quân ném vào quân doanh, cũng dần dần lập được chiến công, đối với em gái duy nhất trong nhà hết sức sủng ái, gần như muốn gì được nấy, cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, Phương Cẩm Vinh mới dưỡng thành tính cách kiêu căng, không thông tình đạt lí như vậy.
Nhưng mà người ngoài cũng đều biết gia cảnh của nàng, không có cách nào không hâm mộ.
Trí nhớ trong đầu vòng vo một hồi, Cẩm Vinh vừa định mở miệng nói chuyện thì một giọng nói chói tai vang lên, “Phương tiểu thư tỉnh?”
Một người mặc y phục tơ lụa, tay kẹp phất trần đi đến.
Cha Phương và ba vị anh trai sắc mặt có chút không vui, thái giám kia mới vội vàng nói, “Thái hậu dặn dò ta hỏi Phương tiểu thư mấy câu, sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
“Công công hỏi đi.” Cẩm Vinh họng có chút không thoải mái, ho khan, chủ động lên tiếng.
Thái gián đi vào phòng trong ánh mắt bức người của cha Phương, hạ thấp tư thái, cười nói, “Phương tiểu thư có nhớ hôm ấy làm sao lại rơi vào hồ nước trong Ngự hoa viên không?”
“Ta... ta hình như là vô tình trượt chân té một cái rồi ngã vào trong hồ.” Cẩm Vinh ngoan ngoãn trả lời, không nhắc tới Vân Tuyết Tình.
Thái giám tựa hồ cũng quên mất người trong cuộc có Vân Tuyết Tình, nghe Cẩm Vinh trả lời xong, cười càng ôn hòa, cũng coi như có lệ hỏi thăm thêm vài câu.
“Vậy ta sẽ truyền lời đến Thái hậu, Thái hậu cũng căn dặn Phương tiểu thư nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, dược liệu cần thiết có thể vào cung hỏi Ti Dược viện.” Thái giám cười ha ha, sau đó rất biết điều rời đi, không quấy rầy thêm.
Người trong cung vừa đi khỏi, cha Phương và các vị anh trai không nhịn được mà đau lòng, chuyện này rõ ràng rất mờ ám, lại muốn nữ nhi bảo bối, em gái bảo bối nhà mình chịu ủy khuất.
Hoàng cung nơi ăn thịt người không nhả xương, Cẩm Vinh mới vào có mấy ngày đã bị chỉnh đến ôn tồn hòa hoãn với một tên thái giám, không biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
“Muội yên tâm, chúng ta nhất định không để cho muội ủy khuất.” Tam ca vỗ ngực đảm bảo.
“Huynh nói với ta như vậy, không bằng để phòng bếp là điểm tâm ta thích ăn, ta đói rồi.” Cẩm Vinh lại đọc một chuỗi dài tên các món ăn, đây đều là đồ ăn nguyên chủ mà bản thân Cẩm Vinh cũng thích. Ngủ một ngày một đêm, không ăn thứ gì vào bụng, cô đói bụng muốn chết.
“Được, ta lập tức nói phòng bếp làm đồ ăn cho muội.”
Cha Phương liếc con trai nhỏ một cái, sau đó lại vội vàng ôn nhu nhìn nữ nhi.
Thấy con gái yêu/ em gái bảo bối của bọn họ đã khôi phục tiểu tính tình, cha Phương và mấy vị anh trai trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không để lại ám ảnh trong lòng là tốt.
Thái hậu hoàng thượng trong cung nghe được câu trả lời từ thái giám kia, tâm tình cũng rất tốt, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, đây chính là kết quả bọn họ muốn, cũng không mất đi mặt mũi hoàng gia.
Tầng cao nhất của giai cấp thống trị tâm tình vui vẻ, vung tay ban thưởng lớn cho Phương phủ, coi như là tiêu trừ những lời đồn sau khi Phương Cẩm Vinh bỏ lỡ tuyển tú, không làm ảnh hưởng đến danh tiếng nàng.
So với Cẩm Vinh, Vân Tuyết Tình và Trầm Ngọc, hai người này hiển nhiên là thảm hơn, bởi vì mang hiềm nghi hãm hại tú nữ khác, mặc dù mặt mũi hoàng gia đã vớt vát được, nhưng bọn họ cũng bị tùy tiện tìm một lý do đuổi về nhà.
Hai người trong lòng chua xót đau khổ, Vân Tuyết Tình có ham muốn đạt được địa vị cao, cha nàng chỉ là một ngũ phẩm thị lang, làm việc trong một quan nha nhỏ, tương lai gả cho người bất quá cũng chỉ có thể gả cho một môn hộ tương xứng, nàng ta sao có thể can tâm.
Trầm Ngọc xuất thân cao môn nhưng nhất tộc gửi gắm hi vọng vào nàng, lần này đức hạnh không đủ bị gửi về nhà, mất hết mặt mũi gia tộc, nàng ta cũng bị trách mắng không ít.
Ba huynh đệ Phương gia còn muốn làm em gái hả giận, dạy dỗ Vân gia và Trầm gia, nhưng sau cân nhắc đến danh tiếng muội muội, đành phải tạm thời kiềm chế, đợi hướng gió đi qua*, lại hảo hảo trừng trị người Vân gia và Trầm gia.
*ngọn gió; đầu ngọn gió; luồng gió; tình thế (ví với phương hướng phát triển của tình thế hoặc có liên quan lợi hại đến cá nhân)
Mà Vân gia và Trầm gia chọc phải Phương gia hiển hách thanh thế lớn thì đáy lòng cũng thầm kêu khổ không dứt, chỉ có thể về nhà khiển trách nữ nhi một phen.
Cẩm Vinh ở Phương phủ là đại tiểu thư nghìn vạn sủng ái, cha Phương và các vị ca ca không có ở nhà, cô chính là lớn nhất, so với hoàng cung trước đó chính là không thể so sánh, tự tại vô cùng.
Nguyên thân đã huênh hoang ngang ngược, thì tính tình Cẩm Vinh càng huênh hoang ngang ngược hơn mấy phần, chỉ là một người không có đầu óc và một người có đầu óc khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà dù thế nào thì con gái cổ đại đến tuổi cập kê cũng phải lập gia đình, Cẩm Vinh sau khi tham gia tuyển tú cũng vừa vặn đến tuổi lấy chồng, cha Phương và các ca ca không nỡ để nàng chịu khổ, cũng không thể kéo dài chuyện này.
Bây giờ Cẩm Vinh so với trước kia tính tình còn càng thêm tùy hứng, cha và các huynh trưởng không muốn nàng sau này bị ủy khuất, trực tiếp chọn ra con rể từ quân doanh nhà mình.
Nếu trước đây Phương Cẩm Vinh không đòi đi tuyển tú nữ thì Phương gia cũng vẫn làm như vậy, chọn một nhà chồng điều kiện kém hơn Phương gia một chút, không cần lo lắng nàng bị ủy khuất, con rể lại là tướng sĩ thủ hạ dưới trướng mình, không cần lo lắng hắn khi dễ con gái, cưới vợ lớn vợ bé về làm loạn nhà.
Một nhà Phương gia, trừ Phương Cẩm Vinh thì đều ở trong quân đội cả, mà chức vị của Phương Đại tướng quân về sau cũng sẽ do ba người con trai đón lấy.
Mấy năm trước, hoàng đế lo sợ Mộ Dung gia công cao chấn chủ, kết quả thu lại binh quyền, tịch thu gia sản, thanh lí môn hộ. Nhưng mà bản thân hoàng đế cũng không thể cầm khư khư binh quyền, cho nên cái gọi là thu hồi binh quyền cũng chỉ là đem quân đội chuyển sang tay người mà hắn yên tâm.
Binh quyền của hoàng gia và tư binh của hoàng đế là hai chuyện khác nhau, mà không phải hoàng đế nào cũng có thể tự mình nuôi dưỡng tư binh.
Đồng dạng, chuyện công cao chấn chủ cũng không phải là chuyện lúc nào cũng có thể xảy ra, thời điểm Tần Thủy Hoàng lên ngôi, không có quân đội Mông gia hay Vương gia hỗ trợ, nhưng đâu có ai dám làm phản, hoàng đế không có được nhân tâm, không có bản lãnh thì cũng chỉ có thể không ngừng thu thập quyền lực, người xưa nói rồi, nhất triều thiên tử nhất triều thần.
*Hán Việt: NHẤT TRIỀU THIÊN TỬ NHẤT TRIỀU THẦN, vua nào triều thần nấy; một đời vua một đời thần。指一个人上台,就另换一班人马.
Không đợi Cẩm Vinh ngồi suy nghĩ sâu hơn về tác dụng và quan hệ giữa hoàng quyền và binh quyền trong lịch sử các nhà nước cổ đại, ba vị ca ca đã ôm một quyển trục, bên trên họa chân dung của nam nhân, chạy tới, “Muội muội nhìn một chút xem, có vừa ý không?”
Cẩm vinh: “...”
Cẩm Vinh nhìn cha Phương và các ca ca lôi tới mấy chục bức họa chân dung, cùng với thông tin cá nhân tính cách bối cảnh gia đình thói quen của người trong bức họa ra, cùng nhau xem xét bàn luận.
Cuối cùng từ trong đống nam nhân này, ngàn chọn vạn chọn ra một tiểu ca giữ mình tốt, tính cách tốt, có thể chiếu cố tính cách kiêu căng của Phương Cẩm Vinh, tướng mạo cũng anh tuấn, là một thanh niên cổ đại tài giỏi đẹp trai.
Cẩm Vinh không nói gì, đầu tiên là mặc niệm một giây cho vị thanh niên tài giỏi đẹp trai mà xấu số này.
Con gái, em gái, so với vợ, hoàn toàn không giống nhau.
Con gái mình đẻ ra, em gái ruột thịt của mình, nàng có kiêu căng như thế nào cũng được, nhưng một cô dâu kiêu căng ngạo mạn, ai mà chịu nổi chứ. Nhưng lọt được vào mắt của cha Phương và các huynh trưởng, có lẽ thanh niên tài giỏi đẹp trai kia sẽ phải sống dưới con mắt theo dõi chằm chằm của cha Phương và các ca ca ở Phương gia.
Người coi như được lợi nhất trong chuyện này, Cẩm Vinh, dứt khoát không quản, để cho nam nhân trong nhà muốn làm gì thì làm, hôn lễ được định vào hai năm sau. Thanh niên tài giỏi đẹp trai kia bị cha Phương và các ca ca quản lí như thế nào, không phải chuyện cô có thể can thiệp.
Đúng kì hai năm sau, Cẩm Vinh thành thân với thanh niên ba tốt Tần thị, sửa lại số mạng chết thảm trong cung, sinh được một trai một gái, lại dựa vào quân công các nam nhân trong nhà được phong nhị phẩm cáo mệnh, so với phu quân nhà mình còn cao hơn ba cấp.
Trước khi lập gia đình sống dựa vào cha và các ca ca, sau khi lập qia đình cũng vẫn dựa vào cha và các ca ca, Cẩm Vinh cảm giác đời này sống cũng thật hủ bại mục nát, bất quá một đời mục nát như vậy, cô cũng can tâm tình nguyện, chỉ cần Phương gia kiên định trung thành với hoàng đế thì tương lai Phương gia cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Việc này, nam nhân Phương gia so với cô thì rõ ràng hơn cả.
Mà Thanh niên họ Tần kia, thường xuyên bị người ngoài nói là bị vợ quản nghiêm, một thiếp thất cũng không dám nạp, hắn vẫn cười ha hả nói, nương tử nhà hắn rất tốt, chưa bao giờ tức giận với hắn.
Cẩm Vinh tỏ vẻ, đã có người thay cô dạy dỗ, cô còn phí lời nói thêm làm gì.
Nhưng cũng phải nói, cha và các anh trai đúng là đã tìm được cho cô một người đàng hoàng tử tế, dễ bắt nạt, Cẩm Vinh trong lòng khẽ cười nói.
Còn Vân Tuyết Tình và Trầm Ngọc cũng được gả cho người ta, tuy không phải là cực kì yêu thích, nhưng cũng không quá tệ, tương kính như tân, chẳng qua trong lòng Vân Tuyết Tình có cam tâm hay không thì không biết.
*Tác giả có lời muốn nói: Cầu cất giữ cầu bình luận sao sao đát.
[06.04.2020]