Trải qua hơn một tháng vận chuyển, Tống gia rốt cuộc cũng thu được đồ vật Cẩm Vinh gửi tới.
Tống gia mấy ngày này, mấy người phụ nhân cô nương một bên dệt vải giặt hồ một bên vì Tống Cẩm Vinh gạt lệ.
Cũng chỉ có Tống gia nãi nãi hơi chút kiên cường kiềm nén không rớt nước mắt, nhưng buổi tối nào cũng đến trước bài vị nhi tử trượng phu, khẩn cầu phù hộ cho Cẩm Vinh nhà họ bình an trở về.
Hôm nay, tộc trưởng phu nhân còn tới Tống gia tán gẫu, nói là tán gẫu, trong tối ngoài sáng lại nói chiến sự khẩn cấp, Tống tiểu lang tuổi còn trẻ sợ là không về được.
Phủ phui một mồm quạ đen.
Tống gia nãi nãi tức giận đến thiếu chút nữa vung cái chổi lên đem thứ đen đủi này đuổi đi. Nhưng xem trong nhà toàn bé gái mồ côi cùng quả phụ, còn phải chờ gia tộc phù hộ, chỉ có thể cố nén giận xuống.
Tộc trưởng phu nhân còn làm như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tống gia gia nhân, tiếp tục nói, “Đây đều là mệnh, ông trời đã định, chúng ta cũng cũng chỉ có thể nhận.”
Nghe nói vài mẫu đất Tống gia đại gia lưu lại phong thủy không tồi, một đám người sa cơ thất thế này có chỗ nào mà dùng, chờ Tống tiểu lang chết là có thể thu về trong tộc, nhà mình lại dùng chút lực, đem mồ mả đại gia rời đi, có miếng đất kia, ngày sau cũng hảo phù hộ nhi tử nàng.
Ôm tâm tư như vậy, tộc trưởng phu nhân tiếp tục chèn ép, muốn dậu đổ bìm leo Tống gia, chẳng sợ chết sống, nàng là mặc kệ, một môn hộ không nam nhân chống lưng, vậy so cỏ rác còn không bằng.
Bỗng nhiên lúc này, cửa lớn Tống gia vang lên vài tiếng gõ,
Tống gia đại cô nương, cũng chính là đại đường tỷ Tống Cẩm Vinh đang ngồi trong sân gột hồ, nàng bèn ngừng tay, lau lau hai cái ở trên quần áo, nghe phong thanh lời của tộc trưởng phu nhân, vành mắt nàng có chút hồng, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Kỳ thật cửa cũng chỉ khép hờ, không giống phu nhân tộc trưởng trực tiếp đẩy cửa vào, gõ cũng không gõ, người này ngược lại có có lễ phép.
Tống gia đại cô nương Tống Liễu, vừa mở cửa liền thấy hai quân sĩ mặc quân phục, tức khắc liền khẩn trương.
“Ngài, các ngài tìm ai?”
Người vừa gõ cửa nói, “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Tống Cẩm Vinh?”
“Vâng......” Tống Liễu run rẩy thanh âm đáp, tiếng nói chuyện của quân sĩ kia rất làm cho người bên trong cũng nghe được, Tống gia nãi nãi vội vàng xách váy, đi tới cửa.
So với Tống Liễu run đến mềm chân, Tống gia nãi nãi còn tính vững vàng, liền tang phu tang tử đều đã chịu đựng qua, còn có cái gì chịu không nổi, “Cháu trai ta có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy lão nhân gia, hai vị quân sĩ thái độ hơi chút mềm mại xuống, “Không có đại sự gì, là Tống quân y phó thác chúng ta gửi thuế ruộng cho các ngươi.”
Nói rồi, giơ tay chỉ chỉ xe bò lớn đang đỗ bên cạnh, bên trên chồng chất vài bao tải đồ đạc, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vải vóc lương thực.
Lời này vừa ra, đừng nói tộc trưởng phu nhân ngồi ở trong viện kinh sợ, liền một nhà Tống gia cũng chưa kịp phản ứng lại đây.
“Ngài nói, Cẩm Vinh không xảy ra việc gì, còn gửi gửi thuế ruộng cho chúng ta?” Trải qua không ít sóng gió, Tống gia nãi nãi ngơ ngác nói.
“Sao có thể, cái gì quân y a?” Tộc trưởng phu nhân bước nhanh tới hét lên,
Nghe nàng nói như vậy, Tống gia mới nhớ tới, quân sĩ kia vừa rồi gọi Cẩm Vinh là Tống quân y, các nàng chỉ mải nghĩ Cẩm Vinh không có việc gì, là tin tức tốt.
“Liệu có phải có sai lầm ở đâu rồi?” Tộc trưởng phu nhân nhịn không được nói thầm, nhà mẹ đẻ nàng cũng có cháu trai bị mộ binh, tuổi tác so với Tống Cẩm Vinh lớn hơn chút.
Nghe được lời nói của nàng, hai quân sĩ lập tức nghiêm mặt, một người trong đó còn nói, “Quân doanh quy củ nghiêm minh, ngươi nói sai là có thể sai à.”
Tộc trưởng phu nhân chuyên môn bắt nạt kẻ yếu, bị quân uy dọa sợ, càng là trắng mặt, “Là tiểu phụ nhân ngu dốt, quân trường chớ trách.”
Vị binh sĩ kia quay sang Tống gia nãi nãi, kiên nhẫn giải thích một chút, “Tống Cẩm Vinh hiện tại là quân y ở đại doanh Tây Nam Võ Uy Doanh, mấy thứ này vẫn là hắn thân thủ giao cho chúng ta, còn có thư, các ngươi có thể nhìn xem.”
Hắn đưa tay từ trong bao bố trên ngực lấy ra một phong thư.
Thái độ bọn họ tốt như vậy, cũng là vì Tống Cẩm Vinh, ở quân doanh, ai muốn đắc tội một đại phu, thời khắc mấu chốt sống hay chết còn phải nhờ bản lĩnh đối phương
Hai quân sĩ tuy rằng phụ trách chuyển đồ cho người nhà các quân lính trong doanh trại, nhưng cũng có huynh đệ quen biết phải lên chiến trường, đối xử tốt với gia quyến Tống quân y, Tống quân y nói không chừng cũng sẽ chiếu cố nhiều hơn.
Tống gia nãi nãi nhớ mong ' cháu trai ', cũng bất chấp còn có người khác ở đây, liền vôi vàng xé phong bì thư.
Cũng may Cẩm Vinh đủ thông minh, suy xét rất nhiều tình huống khả năng phát sinh, lại nói người biết chữ ở Tống gia không nhiều, chỉ ngắn gọn viết hai câu nói đồ vật là mình gửi, ở quân doanh rất tốt, không cần nhớ mong.
Xem xong, Tống gia nãi nãi luôn luôn kiên cường nhịn không được gạt lệ, “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.”
Hai quân sĩ cũng nhìn quen trường hợp như vậy, một người cười cười nói, “Vậy ngài kiểm kê thuế ruộng gửi tới đi, chúng ta còn phải đi đến nhà tiếp theo.”
“Được, được được.” Tống gia nãi nãi vội vàng nói.
Hai quân sĩ hợp tác, một người bàn giao đồ đạc cho Tống gia, một người khiêng đồ vào trong kho, bình thường chuyện này bọn họ không làm, nhưng xem một nhà cô nhi quả phụ, cũng có chút không đành lòng, liền hỗ trợ một chút.
“30 cân gạo, 50 cân khoai, mười hai thất lụa......”
Quân sĩ càng độc, Tống gia nãi nãi càng nghe càng hoảng hốt, trước kia có người đi lính, gửi đồ đạc về gia đình nàng cũng từng thấy qua, nhưng không nhiều như vậy. Tuy rằng biết đồ càng nhiều, sinh hoạt của các nàng sẽ càng tốt, nhưng đây là Cẩm Vinh dùng mạng đổi về.
Nghĩ đến cháu trai còn trên chiến trường, trong lòng liền không yên ổn.
Vì thế nhịn không được hỏi, “Quân trường, làm sao lại nhiều như vậy?”
Quân sĩ giải thích nói, “Ở đây có lương tháng của Tống quân y, mặt khác lần trước ở quân y doanh lập công, Trình tướng quân ban thưởng thêm.”
“Làm quân y cũng tốt, càng có thể cống hiến.” Tống gia nãi nãi thì thầm, trong lòng nghĩ chính là, làm quân y không phải tới chiến trường giết địch, cũng bình tĩnh hơn vài phần.
Tộc trưởng phu nhân còn chưa đi đâu, cứ việc vừa bị quân trường dọa một trận, nhưng vì nghe ngóng tin tức vẫn mặt dày mặt dạn ở lại, Tống gia cũng không quản nàng, chỉ lo chuyện Cẩm Vinh.
Nhìn thấy những túi gạo túi mì rắn chắc đầy đặn, còn có lụa bố, tộc trưởng phu nhân mắt nóng lên, đều là đi tham gia quân ngũ, sao không thấy người khác gửi nhiều đồ về như vậy.
Nhưng chút tiểu tâm tư này, vừa nghe thấy là đại tướng quân ban thưởng, lập tức liền tiêu.
Đại tướng quân, đó là chức quan rất cao, thưởng đồ vật cho Tống tiểu lang, có thể thấy Tống tiểu lang không những không có việc gì, còn có đại phúc khí.
Tộc trưởng phu nhân vẻ mặt hâm mộ ghen tị, hậm hực trở về.
Bất quá, lấy cái mồm ba hoa của tộc trưởng phu nhân, không nửa canh giờ, chuyện Tống gia liền truyền khắp làng trên xóm dưới, đặc biệt là Tống thị nhất tộc, đều biết Tống tiểu lang không những bình an, còn lên làm quân y.
Tuy rằng cũng có chút người cảm thấy kỳ quái, trước kia cũng không nghe nói Tống tiểu lang hiểu y thuật, nhưng nếu liền đại tướng quân còn tự mình ban thưởng, sao có thể là giả được.
Tống gia cũng chỉ cho là cơ duyên xảo hợp, chờ về sau lại nói.
Tin tức này truyền ra ngoài cũng có lợi cho Tống gia, ít nhất hiện tại không còn ai dám khi dễ nữ nhân Tống gia nữa, Tống tiểu lang có phúc phận lên làm quân y, không những có thể trợ cấp trong nhà, khả năng có thể bình an trở về cũng lớn hơn rất nhiều.
Thuế ruộng của Tống gia, đại tộc cũng như tộc trưởng phu nhân kia, cho dù đỏ mắt ghen tị cũng không dám động vào, đồ là từ quân doanh ban ra, lại còn là đại tướng quân ban thưởng, cho họ thêm mấy lá gan cũng không dám sờ vào, chẳng may Tống tiểu lang báo cáo lên, huyện lệnh xử lý bọn họ thì xong đời.
Chỉ cần Tống tiểu lang tồn tại, không ai dám khi dễ cô nhi quả phụ Tống gia nữa.
Nhìn những bao tải phong phú lương thực, Tống gia nãi nãi ước chừng, tiết kiệm một chút thì từng này vẫn đủ cho bọn họ ăn nửa năm, càng làm cho nàng trong lòng kiên định, còn có mười lượng bạc kia, toàn gia đều không lo.
Đến nỗi lụa bố, Tống gia nãi nãi nói: “Nhanh nhanh làm vài món xiêm y, nhân lúc những quân gia còn chưa đi, đưa qua cho Cẩm Vinh.”
Con dâu cùng các cháu gái đều đồng ý, không ai có ý tưởng gì khác, cảm thấy Tống gia nãi nãi nói rất đúng,
Ai biết được lần tiếp theo các vị quan gia tới là lúc nào.
Các nữ nhân Tống gia vội vàng đi tìm kim chỉ, cầm hai thất lụa bố đi tìm thợ săn, đổi lấy mấy tấm da thú, thứ này chống lạnh thích hợp nhất.
_____
Bốn ngày sau, các cô nương Tống gia đỏ mắt, cầm mấy kiện quần áo mùa đông, vừa vặn gặp được các vị binh sĩ chuẩn bị lên đường trở về.
Tống gia nãi nãi còn làm cháu gái Tống Liễu viết phong thư, nói cho Cẩm Vinh, trong nhà hết thảy đều tốt, nhắc nhở cháu trai bảo trọng bình an.
Vẫn là hai quân sĩ kia, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ đưa đến tận tay Tống quân ý, nói Tống gia nãi nãi yên tâm.
Bình sa, đại doanh Tây Nam.
Cẩm Vinh còn không biết, mình đưa về vài thứ kia lại làm cho Tống gia biến hóa lớn như vậy, đường xá xa xôi, tin tức thông tin cũng bất tiện.
Mấy ngày này, chiến sự lại căng thẳng lên.
Liền Chu Ninh Gia mấy ngày nay cũng không lản vảng trước mặt cô nữa.
Cẩm Vinh có chút đáng tiếc, rốt cuộc Chu Ninh Gia thân phận cao hơn mình, tin tức quân sư hắn tiếp xúc cũng nhiều, ngẫu nhiên còn có thể từ trong miệng hắn biết một chút tình huống chiến sự, còn hơn ở quân y doanh hai mắt như đúc hạt cái gì cũng không biết.
Vừa nhắc đến một chút, Chu Ninh Gia liền xuất hiện, còn lập quân công trở về, vẻ mặt thỏa thuê đắc ý, chạy đến chỗ Cẩm Vinh thổi phồng trận chiến hắn vừa trải qua...
“Những kẻ địch đó, ta một đao liền chặt bay cái đầu bọn hắn......”
Cẩm Vinh ngồi cạnh bình tĩnh ăn cơm, thường thường đáp hai tiếng,
nói thực ra, Chu Ninh Gia công lao không giả, nhưng hắn có thói quen kể chuyện như vậy, nghe nhiều cũng thành quen.
Huống chi Chu Ninh Gia đường đường ngũ phẩm tướng quân, cùng một tiểu quân y ăn cơm, nhìn mâm cơm một mặn hai rau trên bàn, hắn trừ bỏ oán giận vài câu, cũng đều ăn lên.
Nói tóm lại, Chu Ninh Gia người này cũng không tệ lắm, tì vết không che được ánh ngọc, Cẩm Vinh ở trong lòng nói.
Chu Ninh Gia nói nửa ngày, rốt cuộc nói một tin tức Cẩm Vinh nghe vào tai,
“Chúng ta muốn đi Hồng Cốc, phối hợp Yến Vân Quân.”
Không biết vì sao, Chu Ninh Gia vừa nhắc đến cái tên này, so với nhắc đến công tích của chính hắn vừa nãy còn muốn hưng phấn hơn, đôi mắt tinh thần sáng láng.
Yến Vân Quân, Cẩm Vinh trước kia không biết, hiện tại ở quân doanh lâu rồi, cũng nghe nói rất nhiều đến Yến Vân Quân, là nhánh quân đội tinh nhuệ đứng đầu Đại Khải, nhiều lần đảm nhiệm các nhiệm vụ nguy hiểm, cũng nhiều lần lập được chiến công.
Nhi lang nhiệt huyết một lòng muốn đi chiến trường kiến công lập nghiệp như Chu Ninh Gia, hưng phấn như vậy cũng là chuyện bình thường.
Bất quá, Cẩm Vinh lại ngửi được mùi nguy hiểm, Yến Vân Quân thực lực mạnh nhất Đại Khải, nhiệm vụ cũng tương xứng thực lực, đi đến chiến trường nguy hiểm nhất, đối phó với những kẻ cường hãn nhất, lần này Võ Uy Doanh phối hợp Yến Vân Quân tác chiến, chỉ sợ mức độ nguy hiểm cũng không thấp.
Vẫn là lưu lại Tây Nam đại doanh an toàn chút.
Đáng tiếc, làm quân y, Cẩm Vinh không có quyền quyết định trong chuyện này, ngược lại chỉ có thể nghe quân lệnh đi theo.