Trong một lều trại ở quân doanh Đại Dịch,
Cẩm Vinh ngồi xổm trong một góc, vươn tay dùng sức một chọc vào huyệt vị của người nào đó đang hôn mê,
Không bao lâu, Chu Ninh Gia liền cảm giác được hít thở không thông, tức thì bị kích thích tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt của Tống Cẩm Vinh.
“Tỉnh rồi à.”
Không phải ngươi đánh thức sao? Còn nói như vậy, Chu Ninh Gia trong lòng buồn bực, lại phát hiện trên người mấy chỗ đều có chút đau đớn.
Tống Cẩm Vinh nhắc nhở khoan thai tới muộn, “Cẩn thận một chút, động tác quá lớn sẽ xé rách miệng vết thương.”
Chu Ninh Gia mới phát hiện cánh tay, phần eo, còn có đùi phải của hắn đều bị băng bó thật dày sa, ký ức có chút hỗn loạn, hắn còn nhớ khi địch tấn công hắn bị người chém mấy đao, lúc té xỉu giống như...... Còn thấy Tống Cẩm Vinh.
“là ngươi đã cứu ta.” Chu Cẩm Vinh đột nhiên tỉnh táo nói, trong lòng cũng có chút cảm kích.
Cẩm Vinh nhàn nhạt đáp, “Ngươi nên cảm thấy may mắn lúc ấy ta đi ra ngoài còn cầm theo hòm thuốc, bằng không ta không cam đoan bọn họ sẽ cung cấp thuốc men để ta cứu ngươi đâu.”
“Bọn họ? Chúng ta đang ở đâu?” Chu Ninh Gia lúc này mới nhớ tới sự kiện quan trọng nhất, chỗ bọn họ bị Đại Địch tập kích,
Cẩm Vinh khẳng định suy đoán của hắn, “Đương nhiên là ở quân doanh của địch.”
Cẩm Vinh lại thêm một câu, “Làm tù binh.”
Một ngàn quân lính Đại Khải đối đầu một vạn quân Đại Địch, đương nhiên là ngoan ngoãn đầu hàng. Đây cũng là lí do vì sao Cẩm Vinh sau khi cứu được Chu Ninh Gia đã lâm vào hôn mê, không chạy đi chỗ khác. Rốt cuộc toàn bộ đại doanh đều bị bao vây, chạy đi làm gì cho cực.
Chu Ninh Gia giãy giụa bò dậy, cũng không dám gây động tĩnh quá lớn, nhấc đầu dò xét xung quanh, đủ để cho hắn nhìn thấy lính canh bên ngoài đang bước đi chỉnh tề tuần tra canh gác.
Mà nơi bọn họ ở, đương nhiên là nơi tập kết tù binh.
Nghĩ vậy, Cẩm Vinh không khỏi thở dài, chiến trường quả nhiên thay đổi trong nháy mắt, ngày hôm qua còn ở quân doanh Đại Khải trị bệnh cứu người, hôm nay lại là ở trong quân doanh Đại Địch làm tù binh.
Bất quá đãi ngộ còn tốt, có thể là do Đại Địch cùng Đại Khải hàng năm đánh nhau, xuất hiện loại chuyện như tù binh thực bình thường, tuy rằng thức ăn kém một chút, nhưng cũng không có hiện tượng ngược đãi tù binh.
Chu Ninh Gia hiển nhiên tâm thái không có tốt như Cẩm Vinh, nghĩ đến sỉ nhục khi bị bắt giữ, không cấm khỏi chặt nắm tay, miệng vết thương trên cánh tay bởi vì căng chặt mà bắt đầu rỉ máu, hắn cũng không phát giác.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nhìn hắn, ngữ khí lạnh lạnh nói, “Ngươi không phải nói ngươi rất lợi hại sao? Có ngươi ở đây, sẽ không có việc gì.”
Nguyên bản tức giận phồng một bụng khí, Chu Ninh Gia nháy mắt như bong bóng xì hơi, rầu rĩ nói, “Chân chính lợi hại cũng không phải ta, là cữu cữu ta.”
“Ồ.” Cẩm Vinh cũng liền tùy ý đáp một tiếng, lời nói của cô như chọc vào vết sẹo trong lòng Chu Ninh Gia, nhưng cũng là để tránh cho tên này nhất thời nhiệt huyết khí phách, làm ra chuyện tự hại thân mình.
Chu Ninh Gia làm như không nghe thấy, liên miên nói đến chuyện cữu cữu hắn Phong Ngô Khanh, nói người này thần kì đến mức nào, nói đến say mê,
Vừa nói liền nói nửa canh giờ, Cẩm Vinh cảm thấy bản thân có bao nhiêu kiên nhẫn tên này cũng có thể dùng hết.
“Cữu cữu sẽ tới thôi, hắn sẽ cứu chúng ta.” Chu Ninh Gia thân là chủ tướng, thấp giọng an ủi Tống Cẩm Vinh.
Tống Cẩm Vinh trong ánh mắt lộ ra mờ mịt, “Ngươi nói xem, chúng ta mà chết ở đây, liệu triều đình có truy phong hay ban thường gì đó không.”
Chu Ninh Gia nghẹn nghẹn, “Ta nói là sẽ có người cứu chúng ta, ngươi đừng......”
Mặc dù hắn không phải là mao tiểu tử chuyện gì cũng không hiểu,
“Được rồi, ta sẽ cố gắng sống sót.”
Người bị bắt ở Hồng Cốc làm tù binh được chia ba đợt, giam giữ tách nhau ở các quân doanh khác nhau của Đại Địch. Nếu không phải Cẩm Vinh tìm được Chu Ninh Gia rồi khiêng hắn đi cùng, bọn họ không nhất định sẽ bị nhốt cùng nhau, bất quá như vậy cũng vừa lúc che dấu thân phận của Chu Ninh Gia.
Nếu có con cháu huân quý bị bắt làm tù binh, quả thật đãi ngộ khả năng sẽ tốt hơn, nhưng trông coi cũng sẽ càng nghiêm ngặt.
Binh lính trông coi lều trại không nhiều, nhưng đây là địa bàn của Đại Địch, muốn lẩn ra khỏi lều trại, còn phải xuyên qua tầng tầng lớp lớp các trạm kiểm soát, cơ hồ là khó ngang lên trời.
“Ngươi đang ăn cái gì vậy?”
Chu Ninh Gia nhìn Tống Cẩm Vinh từ trong bình đổ ra một viên thuốc, không khỏi tò mò.
Cẩm Vinh quai hàm phồng phồng, nhai hai lần liền nuốt xuống, sau đó trả lời, “Tránh đi vệ sinh, cả nặng lẫn nhẹ.”
“Thứ này ngươi cũng có?” Chu Ninh Gia sợ ngây người, loại thuốc kì ba như vậy, Tống Cẩm Vinh lại cũng có thể làm ra.
Cẩm Vinh không để bụng nói, “Trình tướng quân đã nhắc nhở chúng ta chuẩn bị cho chu toàn, tùy thời ứng đối bất kì tình huống nào, không phải sao?”
Huống chi, vì tránh cho bại lộ thân phận, Cẩm Vinh ngày thường cũng sẽ chuẩn bị mấy thứ này. Thành tù binh, đi đâu cũng bất tiện, chưa kể lại là nữ giả nam trang, nhân sinh không dễ dàng.
Chu Ninh Gia mặt đỏ hồng, sau đó dí sát vào hỏi, “Có thể hay không...... Cũng cho ta một viên?”
Cẩm Vinh lấy một viên cho hắn, thuận tiện nhắc nhở một chút, “Nhưng sẽ có di chứng.”
Chu Ninh Gia trong lòng run sợ nói, “Là gì?”
Cẩm Vinh nghiêm trang nói, “Cũng không lớn, ba ngày sau khả năng sẽ tiêu chảy, nhưng không sao, ta có thuốc chữa tiêu chảy.”
Chu Ninh Gia cuối cùng vẫn là cắn răng ăn.
Cùng lều trại bọn họ còn có Tiêu đại phu,Tiêu đại phu lớn tuổi, lại chịu kinh hách, ăn khổ mấy ngày, liền phát bệnh tim.
Cũng may Cẩm Vinh có hòm thuốc, tới châm cho lão mấy châm, khai thông gân mạch,
“Thật là đa tạ, Tống quân y.” Tiêu đại phu tỉnh lại rồi, cảm kích nói,
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, “Không có việc gì, là ta nên làm.”
Tiêu đại phu thở dài nói, “Ai, bộ xương già này của ta suýt nữa liền phải gục ở nơi này.”
Cẩm Vinh an ủi nói, “Yên tâm, nói không chừng chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài.”
Tiêu quá phu lại không ôm bao nhiêu hy vọng, lão kỳ thật là người có địa vị tối cao trong quân y doanh, bởi vì xuất thân ngự y trong cung, bị Thánh Thượng điều khiển nhập quân. Nhưng cũng hiểu sự đời, quân y nho nhỏ giống bọn họ hoặc đến cả binh lính, đám người trong triều đấu kịch liệt, sao sẽ đem bọn họ để ở trong lòng, chịu phái người tới chuộc lại, thật sự không có khả năng.
Cùng lúc đó, thống soái Yến Vân Quân Phong Ngô Khanh cho người roi da thúc ngựa, nhanh chóng đem phong thư nói rõ sự tình về thứ thuốc thần kỳ kia đưa tới kinh đô, cũng đưa kèm nửa bình dược còn lại, chứng minh tầm quan trọng của Tống Cẩm Vinh.
Tuy Tống Cẩm Vinh mới mười lăm, không rõ thuốc có phải là do Tống Cẩm Vinh tự mình bào chế hay không, nhưng chỉ bằng trước mắt hắn là người duy nhất có cách bào chế thuốc, Tống Cẩm Vinh là nhất định phải cứu trở về.
Còn hy vọng Thánh Thượng có thể hiểu rõ điều này.
Cẩm Vinh còn không biết, giá trị bản thân đã được treo lên một mức mới, cô hiện tại đang nghĩ xem, bản thân mình, dựa vào hòm thuốc này, có thể trốn khỏi quân doanh đại địch hay không.
Kế hoạch ở trong lòng còn chưa thành, màn đêm buông xuống, doanh trại Đại Địch xảy ra chuyện.
Cẩm Vinh bọn họ cũng chỉ nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, hỗn loạn vài câu Hồ ngữ, Đại Địch tuy hán hóa nghiêm trọng, nhưng hồ ngữ vẫn là ngôn ngữ chính của bọn họ.
Bên cạnh, Chu Ninh Gia nghe hiểu một chút, nói cho Cẩm Vinh, hình như là có nhân vật rất quan trọng nào đó xảy ra chuyện.
Sau tiếng động lớn âm thanh tạm nhỏ xuống, người trong lều tù binh phần lớn đều đã ngủ lại, Cẩm Vinh tuy nhắm mắt, nhưng lại đang suy nghĩ làm cách nào để chạy trốn.
Đột nhiên, có người xông vào,
Cẩm Vinh vốn không ngủ liền bật dậy, thấy Chu Ninh Gia tâm cảnh giác cao cũng đã tỉnh, đề phòng mà nhìn về phía binh lính Đại Địch vừa tiến vào,
“Các ngươi có đại phu hay không?” quân sĩ Đại ĐỊch kia cất lời, âm ngữ có chút khác người hán, nhưng nghe vẫn có thể hiểu được,
Thấy không có ai trả lời, hắn trực tiếp rút đao bên hông, lạnh lùng nói, “Không nói thật, tất cả đều chết.”
Tiêu đại phu vội vàng lên tiếng nói, “Có, ta chính là đại phu.”
“Còn có ai nữa?”
Quân sĩ Đại Địch kia hung ác dương đao đảo qua mọi người, các quân y bao gồm cả Cẩm Vinh đều đứng lên. Tướng sĩ Đại Địch hiển nhiên là kẻ nhạy bén, mấy quân y tay trói gà không chặt thật đúng là không qua được mặt hắn, huống hồ Cẩm Vinh cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi cũng là?” Người nọ nhìn thấy Cẩm Vinh, hiển nhiên có chút không tin. Bọn họ cũng có đại phu, cũng không có trẻ tuổi như vậy.
Tiêu đại phu vội vàng nói, “Hắn y thuật rất tốt, cũng là quân y.”
tướng sĩ kia sắc mặt thoáng hòa hoãn, đem đao thu trở về, hạ lệnh, “Tất cả đều mang đi.”
Chu Ninh Gia nhấp môi, nhìn về phía Cẩm Vinh rời đi, trong ánh mắt lộ ra lo lắng.
Ra khỏi lều trại, Cẩm Vinh còn cố ý quan sát bốn phía, thật đúng là nghiêm mật cẩn thận.
Tướng sĩ Đại Địch kia đem Cẩm Vinh cùng các đại phu vào một lều trại hoa lệ cao lớn.
Bên trong giường phủ da bạch hồ, có một nam tử trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt suy yếu cực điểm, vùng bụng lõa lồ như bị mãnh thú xé rách, thê thảm vô cùng.
Mà chung quanh giường tất cả đều là đại phu Đại Địch quỳ nơm nớp lo sợ.
Cẩm Vinh thấy thế liền có chút sáng tỏ, hẳn là bởi vì người trẻ tuổi mà thân phận sợ là thực tôn quý này trọng thương, mà quân y của Đại Địch hiện giờ sợ không người có thể trị, tướng quân Đại Địch cũng chỉ có thể từ đám tù binh bọn họ tìm người hiểu y thuật.
Quân sĩ lúc trước tiến vào đầu tiên, quỳ xuống trước thanh niên trên giường, trên mặt nôn nóng lại lo lắng, “Vương tử.”
Nhưng mà thanh niên đã không còn ý thức để trả lời hắn.
Hắn cắn răng một cái, quay đầu liền nhìn về phía đám Cẩm Vinh, ánh mắt hung ác tựa lang sói dọa người vô cùng, “Nếu không cứu được mạng vương tử, các ngươi cũng đều chết đi.”
Các đại phu Đại Địch tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người kia lại nói tiếp, “vương tử không qua khỏi được, tất cả mọi người trong doanh trướng này, bao gồm Thác Bạt Hoành ta đều phải chôn cùng.”
Hắn vừa dứt lời, đã có đại phu ngất đi.
Cẩm Vinh liếc mắt một cái, ngược lại đám đại phu bên này, còn không tính mất mặt, tuy trong lòng run sợ nhưng coi như vẫn đứng vững, vốn dĩ bọn họ cũng không cho rằng mình có thể từ lều trại của quân địch sống sót trở về.
“Ngươi trước tới.” Thác Bạt Hoành đầu tiên chỉ Tiêu đại phu.
Tiêu đại phu có chút khẩn trương, nhưng vẫn là bảo trì hắn phong phạm của thái y trong cung, bình tĩnh đi qua, xem thương thế của người kia. Chỉ là rất nhanh, lắc lắc đầu, “Nội tạng rách nát, mất máu quá nhiều, vô phương cứu chữa.”
“Các ngươi cũng xem đi.” Thác Bạt Hoành lại kêu mấy người, nhưng đều không ngoại lệ đưa ra cùng một câu trả lời.
Bởi vì sinh tử đã định quá mức rõ ràng, mà nhân số quân y vốn là không nhiều, thực mau liền đến người cuối cùng, Tống Cẩm Vinh, Cẩm Vinh bề ngoài trẻ tuổi non nớt, rất khó khiến người tin tưởng. Thác Bạt Hoành nhìn thấy người cuối cùng là Tống Cẩm Vinh, ánh mắt đều là tuyệt vọng.
Lại không nghĩ, Cẩm Vinh xem thương thế của vương tử xong, câu trả lời lại khác hoàn những người người đằng trước,
“Ta có thể cứu hắn.”